Huyền Học Lão Đại Bị Đọc Tâm, Cả Lớp Theo Nàng Ngược Cặn Bã

Chương 36: Sét đánh

Chương 36: Sét đánh
"Dương Miên, ngươi có biết hay không một nam nhân cùng một nữ nhân ở cùng một chỗ mang ý nghĩa gì?"
Hoắc Viêm Thâm lấy lại bình tĩnh, thâm thúy trong mắt chớp qua một tia khó phát hiện khẩn trương, con mắt chăm chú khóa chặt Dương Miên, ánh mắt kia phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn nàng, nghiêm túc hỏi.
Dương Miên khóe miệng hơi giương lên, lộ ra một vòng nụ cười nhàn nhạt, trong mắt lóe ra tự tin cùng thản nhiên, nhẹ giọng nói: "Ta đương nhiên biết a! Ta cũng không phải ba tuổi tiểu hài." Giọng nói thoải mái tùy ý, phảng phất đây căn bản không phải chuyện gì đáng giá ngạc nhiên.
Kiếp trước, tình cảm giữa bọn họ nhiệt liệt mà thâm trầm, sớm đã thân mật vô gian, những thời gian ở chung như củi khô lửa bốc ấy, là ký ức nóng cháy nhất trong sinh mệnh lẫn nhau.
Mỗi ánh mắt giao hội, mỗi lần đầu ngón tay chạm vào, đều tựa dấu vết dưới đáy lòng, khó có thể phai mờ.
"Ngươi ngày thường cũng tùy tiện như vậy mời nam nhân cùng ngươi ở cùng nhau sao?" Hoắc Viêm Thâm trong giọng nói mang theo một tia khó phát hiện ghen tuông, vừa nghĩ đến Dương Miên có lẽ mời qua người khác, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ lửa giận vô hình, hận không thể đem những kẻ tưởng tượng là địch nhân đó bắt hết.
"Làm sao có thể? Ta chỉ mời qua ngươi." Dương Miên giải thích, giống như sợi gió xuân, nháy mắt thổi tan khói mù trong lòng Hoắc Viêm Thâm, khiến hắn dễ chịu hơn chút.
Không biết vì sao, hắn đối Dương Miên lại có một loại khó hiểu chiếm hữu dục, rõ ràng họ mới gặp nhau lần thứ ba.
Cảm giác này, tựa như sợi tơ định mệnh, quấn chặt bọn họ, không thể thoát khỏi.
"Đi thôi! Ta mang ngươi qua." Đang lúc Hoắc Viêm Thâm muốn dẫn Dương Miên rời đi thì một giọng nói bén nhọn cắt ngang không khí tĩnh lặng.
"Ôi, đây là bạn gái à!? Còn tuổi nhỏ không học tốt, học người ta yêu sớm." Hoắc gia phu nhân Hình Tố Khiết lắc mông đi ra, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường và trào phúng, giọng nói âm dương quái khí, phảng phất muốn đem người thiên đao vạn quả.
Hoắc Viêm Thâm tay nháy mắt nắm chặt, khớp xương trắng bệch, hắn cố nén lửa giận, gằn từng chữ: "Hình Tố Khiết, ngươi cho ta giữ mồm giữ miệng lại!"
"Ôi, dám làm còn sợ người nói à! Quả nhiên là cùng cái tiện mẹ của ngươi một đức hạnh, mười tám tuổi liền sinh ra ngươi, thằng con hoang!" Hình Tố Khiết như thùng thuốc nổ bị châm lửa, không hề kiềm chế, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Nàng hận nhất là mẹ Hoắc Viêm Thâm, sự tồn tại của Hoắc Viêm Thâm, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, chồng nàng trước khi cưới nàng đã có người phụ nữ khác, và một đứa con.
Hoắc Viêm Thâm lớn hơn con trai nàng vài tháng, đây là vết thương lòng vĩnh viễn trong lòng nàng.
Dương Miên trong mắt lóe lên một tia giận dữ, người đàn bà này lại ác độc nhục mạ Hoắc Viêm Thâm như thế.
Nàng lặng lẽ vẽ một vòng tròn, nguyền rủa người đàn bà chua ngoa này.
Hình Tố Khiết như bị vấp ngã, đột nhiên ngã nhào về phía trước, cả người ngã thẳng vào một đống phân chó, còn không cẩn thận ăn phải một miếng.
Cảnh tượng nôn phân chó ấy thật chật vật, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
Hạ nhân nhìn thấy liền nín cười, dù sao thường ngày Hình Tố Khiết dựa vào mình là phu nhân Hoắc gia, không ít lần bắt nạt họ.
"Cười cười cười, cười cái gì cười? Đều không muốn ở Hoắc gia làm nữa đúng không? !" Hình Tố Khiết tức giận không thôi, tiếng rống giận của nàng vang vọng trong vườn hoa, khiến những hạ nhân đang cười thầm lập tức thu lại nụ cười.
Lương Hoắc gia vẫn rất cao, có thể vào làm ở Hoắc gia đều trải qua sàng lọc kỹ càng, họ cũng không muốn mất việc.
"Phu nhân, tôi đỡ phu nhân dậy." Một nữ hầu cẩn thận từng li từng tí đi tới đỡ Hình Tố Khiết dậy.
"Cãi nhau làm gì?" Hoắc Chấn Thiên đang trong nhà đọc báo, nghe thấy động tĩnh, buông báo xuống, cau mày đi tới.
"Ngươi sinh ra thằng con tốt, cái tốt không học, học ngươi phong lưu, mười tám tuổi đã muốn dẫn người yêu về ở chung, ta nói vài câu có sao đâu? Nó lại tức giận đẩy ta." Hình Tố Khiết trả đũa, khắp khuôn mặt là vẻ ủy khuất, phảng phất nàng mới là người chịu uất ức lớn.
Dù sao nơi này không có camera, những người này đều là tâm phúc của nàng, ai dám nói lung tung, nàng liền sa thải người đó.
“Ăn phân bác gái, chính ngươi té, dựa vào đâu mà trách Hoắc Viêm Thâm? Ngẩng đầu ba thước có thần minh, nói dối sẽ bị sét đánh!” Dương Miên không chút sợ hãi phản bác, ánh mắt kiên định, như ngọn lửa thiêu đốt.
“Bị sét đánh? Ngươi hù ta đấy à!?” Hình Tố Khiết khinh thường nhìn nàng, lời vừa dứt, bầu trời trong xanh bỗng chốc tối sầm lại, mây đen dày đặc, sấm sét vang trời.
Một đạo sét đánh thẳng xuống, tóc nàng tức thì cháy xèo, mặt cũng bị hun đen thui.
“Ta nói gì chứ, nói dối thì bị sét đánh.” Dương Miên cười nhạo, trong mắt tràn đầy vẻ thoải mái.
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hình Tố Khiết tức đến nói không ra lời, tim như dao cứa.
Động tĩnh trong hoa viên quá lớn, làm kinh động cả Hoắc lão gia tử.
Hoắc lão gia tử chống gậy chậm rãi bước tới.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng Hoắc lão gia tử trầm ổn mà mạnh mẽ, mang theo uy nghiêm của bậc bề trên.
“Ba, người phải làm chủ cho con! Hoắc Viêm Thâm muốn ở chung với một người đàn bà không đứng đắn, con chỉ nói vài câu, họ liền nguyền rủa con bị sét đánh.” Hình Tố Khiết đổ thừa trước, khóc lóc than thở.
Hoắc lão gia tử nhìn bộ dạng chật vật của nàng, không những không bênh vực, còn mỉa mai: “Ý con là Viêm Thâm có thể điều khiển cả sấm sét? Sao con không nói hắn có thể lên trời luôn đi? Chuyện hoang đường như vậy mà con cũng không biết xấu hổ nói ra?”
Hoắc lão gia tử hiện giờ rất không vừa lòng với Hình Tố Khiết, chuyện nàng thuê người giết người, ông đã nghe thấy, chỉ là vẫn chưa xử lý.
Hoắc gia đời này hương khói không thịnh, ông chỉ có một con trai, hai đứa cháu trai, Hoắc Viêm Bân lại yếu ớt, Hoắc Viêm Thâm là người ông muốn bồi dưỡng kế thừa gia nghiệp.
Hình Tố Khiết này quả thực đang hồ nháo, muốn làm cho Hoắc gia tuyệt tự.
“Ba, con không có ý đó.”
Hình Tố Khiết vẫn còn e dè Hoắc lão gia tử.
Hoắc lão gia tử là một trong tứ đại gia tộc, một nhân vật quyền lực.
Ông ta chỉ cần dậm chân một cái, kinh thành cũng phải rung chuyển.
Hình gia tuy cũng là một trong tứ đại gia tộc, nhưng mấy năm nay đã sa sút.
Nàng là con gái nhà Hình gia, nhưng so với Hoắc lão gia tử thì còn chưa là gì.
Lão gia tử là người đứng đầu gia tộc: “Được rồi, đừng ở đây làm mất mặt nữa, mau về phòng đi.”
“Dạ ba.”
Hình Tố Khiết đành bất đắc dĩ trở về.
“Nếu là bạn gái của ngươi thì dẫn vào đi! Đến rồi thì ở lại đây một đêm.”
Hoắc lão gia tử tưởng Dương Miên là bạn gái cũ của Hoắc Viêm Thâm, biết hắn ở đây nên tìm đến.
Hoắc gia nhân đinh không thịnh vượng, ông không ngại cháu trai sớm cho ông thêm chút cháu chắt, tốt nhất là một lần ôm đôi.
Ông thực sự sợ huyết mạch Hoắc gia ngày càng ít đi, sau này Hoắc gia sẽ rơi vào tay người ngoài…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất