Chương 15: Những thứ này đều là chiến lợi phẩm của nàng
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, người Tần gia một đám hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Tiêu Thành Lĩnh vừa định tiến lên, liền nghe thấy Tiêu An Nhạc bỗng nhiên sắc mặt ngưng trọng, cất giọng nói:
"Tất cả mọi người rời khỏi sân, lập tức!"
Thấy sắc mặt nàng không đúng, Tiêu Thành Lĩnh cùng người Tần gia đều giật mình, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cái viện này.
Tiêu Thành Lĩnh vẫn không yên lòng, hỏi:
"Tiểu muội có cần ta giúp một tay không? Nếu không ta ở lại giúp muội, công phu của ta cũng không tệ lắm đâu."
"Không cần!"
Tiêu An Nhạc nói xong, từ trong hà bao lấy ra một tờ phù ném lên không trung.
Chỉ trong chớp mắt, trên không gian nhà Tần gia hình thành một đạo kết giới trong suốt.
Tần Thư Nhiễm nhìn nàng làm vậy vẻ mặt ngốc ra, giết một tên tà đạo mà thôi, lẽ nào còn sợ gặp thiên phạt hay sao?
Nếu quả thật phải chịu thiên phạt, Tiêu An Nhạc sợ là có thể tức chết mất.
"Cẩn thận, đó là hồn phách của lão đạo sĩ kia."
Quả nhiên, theo lời nàng vừa dứt, quỷ hồn của lão đạo sĩ liền từ trong thân thể hắn bay ra.
Tần Thư Nhiễm còn có chút khinh thường nhìn lão quỷ vừa mới chết kia.
"Hắn vừa mới chết thì có gì đáng sợ, đâu có lợi hại bằng ta."
Tiêu An Nhạc lại không nghĩ vậy, tay cầm kiếm gỗ đào vừa rồi đã đâm xuyên tim lão đạo sĩ, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.
Liền thấy trên người lão đạo sĩ đã chết hẳn khói đen mờ mịt bốc lên, từ thi thể hắn đứng lên một cái bóng màu đen.
Tần Thư Nhiễm gõ gõ chiếc dù bạch cốt của mình, chậc lưỡi:
"Cái lão đạo sĩ này biến thành quỷ cũng ra gì đấy chứ!"
Tiêu An Nhạc nghiêm mặt nói:
"Đợi lát nữa tự ngươi cẩn thận."
Quanh thân lão đạo sĩ quỷ khói đen mờ mịt, nhìn về phía Tiêu An Nhạc, trong mắt lập tức bùng lên hận ý:
"Xú nha đầu, dám giết lão phu, lão phu cho dù chết cũng muốn kéo ngươi xuống làm đệm lưng!"
Hắn vừa dứt lời liền hướng Tiêu An Nhạc lao tới.
Tần Thư Nhiễm cũng xông lên nghênh chiến lão đạo kia.
"Ta đến trước cho biết mặt hắn, ta không tin một con quỷ mới chết như hắn có thể lợi hại hơn ta."
Tần Thư Nhiễm quanh thân sát khí nồng đậm, nhưng khi đối đầu với lão đạo kia vẫn không địch lại, chỉ mười chiêu đã bị lão đạo sĩ đánh bật trở lại.
"Lão quỷ này quả nhiên lợi hại, ta không tin mình đánh không lại hắn, không được, ta lại thử xem."
Nhìn nàng không tin tà lại xông lên, Tiêu An Nhạc không biết nên nói gì, cô nương này thật đúng là cố chấp.
Lần này chỉ sau ba chiêu, Tần Thư Nhiễm lại lần nữa bị đánh bay ngược trở về.
"Quỷ với quỷ khác biệt lớn đến vậy cơ à? Ta chết đã ba năm rồi, trong bãi tha ma cắn nuốt nhiều quỷ như vậy, thế mà còn không lợi hại bằng một con quỷ mới chết như hắn, có hợp lý không vậy?"
Tiêu An Nhạc nhìn bộ dạng khó hiểu của nàng, cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngươi nói quỷ với quỷ không giống nhau mà."
Nhìn thấy lão đạo sĩ quỷ đang định bay đi thì đụng vào kết giới, Tiêu An Nhạc cầm kiếm gỗ đào trong tay, lao về phía hắn.
"Muốn đi ra tiếp tục hại người, tăng trưởng tu vi sao? Hừ, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ muốn trốn, cho nên ta riêng bày kết giới trong cái viện này, hôm nay chúng ta không phải ngươi chết thì là ta sống, xem kết giới này có cản được ngươi không!"
Quỷ hồn lão đạo sĩ lao tới Tiêu An Nhạc, quanh thân oán lệ sát khí dày đặc.
Đó chính là nhân quả sát khí của những người bị hắn hại chết.
Vốn dĩ những thứ đó sau khi hắn chết sẽ biến thành quỷ tra tấn hắn, nhưng quỷ hồn lão đạo sĩ lại hấp thụ chúng để đề thăng tu vi cho mình.
Tiêu An Nhạc sắc mặt ngưng trọng, nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay.
Nàng trọng sinh vào thân thể này, đã dùng Công Đức Kim Quang để chữa trị cơ năng của nó đến trạng thái đỉnh phong, một quyền có thể đánh chết một con ngựa trưởng thành.
Lúc này, Tiêu An Nhạc toàn lực ứng phó, nghênh chiến lão đạo sĩ đã biến thành Quỷ Sát.
Quỷ Sát vẽ ra một đoàn âm sát, bị nàng đánh tan, ngay sau đó lại ngưng tụ từ một nơi khác, tiếp tục công kích nàng.
Hắn muốn thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà đánh lén.
Kiếm gỗ trong tay Tiêu An Nhạc, dưới sự tăng cường của Công Đức Kim Quang, chỉ mười mấy chiêu đã đánh tan Quỷ Sát.
Quỷ Sát kia cũng rất lợi hại, lại ngưng tụ thành mười đám quỷ vật hình người để tấn công nàng.
Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh sốt ruột, bay người lên tiến đến hỗ trợ, đối phó một trong mười đám Quỷ Vụ, ngược lại là có thể cầm cự ngang tay.
Tiêu An Nhạc một mình đối đầu với chín đoàn Quỷ Sát, chỉ một chút mất tập trung đã bị một đoàn đánh lén, đụng bay ra ngoài.
Cảm nhận được khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, Tiêu An Nhạc dứt khoát ném kiếm gỗ đào trong tay.
Hai tay nàng kết ấn trước ngực.
"Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành, tru tà!"
Công Đức Kim Quang biến ảo thành kim hồng Chu Tước, cất tiếng "Lệ" kêu, lao về phía Quỷ Sát lão đạo sĩ.
Khi Tiêu An Nhạc thi triển thủ quyết, Tần Thư Nhiễm đã vèo một tiếng trốn về trong chiếc dù bạch cốt, thuận tiện đóng dù lại.
Thật đáng sợ, dù là nữ quỷ ở bên ngoài cũng phải bảo vệ tốt chính mình, tránh bị vạ lây.
Chu Tước kim quang quanh thân ăn hết mười đám Quỷ Sát, bay trở về phía Tiêu An Nhạc, trực tiếp đâm vào thân thể nàng.
Hô…
Cuối cùng cũng giải quyết được hắn, nàng đây là mới xuyên qua mà đã gặp ngay kỳ bảo hộ tân thủ sao? Vừa lên đã phải đối đầu với một Quỷ Sát lợi hại như vậy.
Kết giới trên không sân vỡ tan, ánh mặt trời chiếu vào, nơi này không còn cảnh tượng u ám như vừa rồi nữa.
Cảm thụ được đoàn Công Đức Kim Quang màu vàng trong cơ thể đang dần dần gia tăng.
Sáu mươi ngày lượng?
Nàng tự tính toán, vừa xuyên đến có ba mươi ngày, sau này siêu độ Kiều Nương được thêm mười ngày.
Vừa rồi giết lão đạo sĩ bị trừ mười ngày, chẳng khác nào vẫn là ba mươi ngày.
Nàng dùng ba mươi ngày Công Đức Kim Quang này biến ảo thành Chu Tước đánh chết lão đạo sĩ, cũng coi như là đã dùng hết.
Lúc này, đánh chết Quỷ Sát lão đạo sĩ được thêm sáu mươi ngày, kết quả là nàng có sáu mươi ngày thọ mệnh, chứ không phải chín mươi ngày.
Thôi vậy, đúng là lỗ vốn.
May mà ngoài sáu mươi ngày thọ mệnh này, cường độ thân thể của nàng cũng tăng lên một bậc.
Về phần những chuyện ác mà lão đạo sĩ kia đã làm, sau khi hắn chết, những nhân quả đó sẽ phản hồi đến người đã bỏ tiền mời hắn làm hại người khác.
Bên ngoài Tần phủ, một chiếc xe ngựa lộng lẫy rèm che dừng lại.
Trong xe, Tạ Tư Minh khẽ nói:
"Nàng ta thật lợi hại, xem ra không cần ta ra tay rồi.
Chớ Nghe, đi thôi!"
Chớ Nghe nhìn sang Mạc Ngữ, hộ vệ cưỡi ngựa bên cạnh.
Chủ tử của chúng ta rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Mạc Ngữ thản nhiên liếc nhìn hắn, ra hiệu, chuyện của chủ tử ngươi bớt quản.
Tiêu An Nhạc giải quyết lão đạo sĩ xong, đi đến bên xác chết hắn, lôi chiếc túi tiền trên thắt lưng hắn xuống, cất vào hà bao không gian của mình.
Còn có những trang bị của hắn, chu sa, giấy vàng, kiếm gỗ đào các thứ, tất cả đều dọn sạch.
Ngay cả tấm bàn thờ nàng cũng không tha, nếu không phải nàng ghét bỏ quần áo lão đạo sĩ, có lẽ quần áo cũng bị bóc mất rồi.
Dưới cái nhìn của nàng, những thứ này đều là chiến lợi phẩm của nàng, dựa vào cái gì mà không cần?
Nàng ném một lá Chúc Dung hỏa phù lên thi thể lão đạo sĩ, Chúc Dung tá hỏa, thiêu tẫn tội ác, thi thể lão đạo sĩ lập tức bị đốt thành tro bụi, giống như quỷ hồn hắn, hôi phi yên diệt.
Nàng đi qua nhặt chiếc dù bạch cốt lên, mở ra.
Nàng buồn cười trêu chọc Tần Thư Nhiễm:
"Ý thức an toàn của ngươi ngược lại là mạnh nhất đấy, còn biết trốn đi."
Tần Thư Nhiễm hiện hình dưới dù, mặt mày hớn hở, nịnh nọt cười:
"Ta chỉ là chết rồi thôi, chứ có phải là đầu óc úng nước đâu.
Nhưng mà thiên sư, cô thật sự quá lợi hại!
Sự ngưỡng mộ của ta đối với cô giống như sông cuồn cuộn chảy, liên miên không dứt, sau này thiên sư bảo tôi đi đông, tôi không đi tây, bảo tôi bắt chó, tôi không đuổi gà."
Tiêu An Nhạc: "Thu hồi mấy lời cầu vồng của ngươi đi, đi thôi, đi gặp người nhà ngươi."
Những người bên ngoài viện chờ đợi đến sốt ruột, thấy nàng đi ra liền nhanh chóng nghênh đón…