Chương 47: Cho ngươi vài cái ưu điểm của ta
Phụ nhân đang rối rắm chuyện hòa ly?
Nàng không thể hòa ly, hòa ly rồi nàng liền không có nơi nào để đi. Nhà mẹ đẻ và huynh trưởng sẽ không cho nàng làm chỗ dựa, mà chỉ muốn nàng đi lấy lòng nam nhân.
Còn nữa, con gái nàng đang tuổi nghị thân, nếu nàng hòa ly thì người ta sẽ nhìn con gái nàng thế nào?
Cho nên nàng quyết định chọn cách thứ hai, cứ cử báo thì cử báo.
"Nhưng là, ta muốn như thế nào mà cử báo đây, ta không có chứng cớ a!"
"Ngươi cứ đi vào thư phòng của nam nhân ngươi mà tìm, hắn cũng tham dự vào chuyện này. Ngươi dùng danh nghĩa nam nhân ngươi để cử báo hắn, coi như lập công chuộc tội. Nói không chừng công tội bù nhau, vị trí còn có thể lung lay đó. Đi thôi!"
Nghe Tiêu An Nhạc nói vậy, phụ nhân kia mang tâm sự nặng nề rời đi.
Tần Thư Nhiễm bay về, ngồi đối diện nàng.
"Là người của vị tiểu thư Thừa Ân Hầu phủ kia. Nhưng ta không dám đến Thừa Ân Hầu phủ đâu, bên trong có trận pháp lợi hại lắm."
Nghe nàng nói có trận pháp, Tiêu An Nhạc lập tức hứng thú, uống cạn chén nước trà.
"Đêm nay đi dạ tham Hầu phủ."
Nàng cúi xuống, nói:
"Ta viết cho ngươi một tờ giấy, ngươi mang đến đưa cho vị Diệp Thân Vương kia, nói rằng ta mời hắn buổi tối dạ tham Thừa Ân Hầu phủ. Chỗ đó có thể có manh mối trọng yếu."
Tần Thư Nhiễm lập tức hừ một tiếng.
"Ngươi quả nhiên là bị sắc đẹp làm cho mê muội, vậy mà thật sự muốn cùng hắn cùng nhau à?"
Tiêu An Nhạc lườm nàng một cái.
"Một lần thì lạ, hai lần thì quen. Thân phận của hắn dễ làm việc. Ta còn muốn nhờ hắn giúp ngươi kiểm tra lão đạo sĩ cùng người họ Phùng kia, có hắn ra tay thì rất nhanh sẽ tra ra thôi."
Nghe nàng nói vậy, Tần Thư Nhiễm lập tức đáp:
"Được, ta đây liền giúp ngươi hẹn hắn đi."
Tiêu An Nhạc viết tờ giấy nhỏ cho Tần Thư Nhiễm, Tần Thư Nhiễm cầm tờ giấy rồi bay đi.
Buổi chiều hồi phủ, Tiêu An Nhạc đem con quỷ chết đói trên người Đông Đào mang đi, tính toán đêm nay sẽ siêu độ cho nó.
"Tiểu thư, cuối cùng thì người cũng đã về! Phu nhân nói là do ngài khắc biểu tiểu thư, cho nên mới tìm thần y đến, nói rằng cần tâm huyết của ngài làm thuốc dẫn thì mới có thể làm cho biểu tiểu thư khỏe lên."
Ma ma quỷ bay tới nói xong, Thính Tuyết cũng gấp gáp chạy tới.
"Tiểu thư, phu nhân bảo nô tỳ tìm ngài đến."
Tiêu An Nhạc hiểu rõ tâm tư muốn leo lên quyền quý của mẹ ruột, dù sao tháng sau gả cho Khôn Vương thì chính là hoàng tử phi rồi, bà ta nghĩ là có thể nhờ được. Chậc chậc!
Đáng tiếc đối phương là loài cẩu, ăn xong là phủi, còn chê ngươi không ngon nữa chứ. À không, không đúng, cẩu còn biết vẫy đuôi, vị này chính là bạch nhãn lang.
Nàng ngược lại muốn xem xem cái vị thần y nào lại muốn lấy máu trong người nàng.
Bước vào phòng chính, Tiêu mẫu vừa thấy nàng liền mặt trầm xuống nói:
"Ngươi còn biết đường về à? Cái kinh thành này có ai như ngươi không, cả ngày chạy ra ngoài đường? Lễ nghi quy củ không học, kim chỉ nữ công cũng không học, sau này về nhà chồng ta cũng không biết phải khen ngươi thế nào cho phải."
Không biết?
Tiêu An Nhạc bẻ ngón tay liệt kê cho bà ta nghe.
"Nếu ngài không biết thì ngài cứ hỏi ta! Ưu điểm của ta thì ta biết rõ nhất, người đẹp thiện tâm, tính tình tốt, da trắng dáng xinh chân dài, biết kiếm tiền lại còn biết lo việc nhà, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, trèo tường phá rào, đánh thắng được lưu manh..."
"Đủ rồi!"
Tiêu mẫu ngược lại bị nàng chọc tức đến phát điên.
"Ngươi nghe xem ngươi đang nói cái gì vậy? Từ lúc ngươi trở về thì biểu muội ngươi liền bệnh, hiện giờ bệnh càng thêm nghiêm trọng, hôn kỳ lại sắp đến tháng sau rồi. Ta cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng biểu muội ngươi bệnh thì ngươi có thể thay thế nó xuất giá, bọn họ đã qua lễ thiếp canh rồi, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể có biến số. Hôm nay ta mời thần y đến đây xem bệnh cho biểu muội ngươi, thần y nói rằng muốn trị khỏi bệnh cho biểu muội ngươi thì cần dùng vài giọt tâm đầu huyết của ngươi. Ngươi mau đi cho biểu muội ngươi lấy chút máu đi."
Tiêu An Nhạc bị chọc giận đến bật cười.
"Tâm đầu huyết thì không có, ta đang đến ngày nguyệt sự, nếu nàng không ngại thì ta có thể cho nàng một miếng băng vệ sinh đã dùng, để chính nàng liếm đi!"
"Ghê tởm, ngươi, sao ngươi có thể nói những lời ác tâm như vậy!"
Tiêu mẫu nghĩ đến cảnh tượng đó thì không nhịn được nôn khan, trợn mắt giận dữ trừng con gái.
"Người đâu, người đâu, đem nó áp giải vào phòng cho ta, cưỡng ép lấy mấy giọt máu!"
Tiêu An Nhạc kinh ngạc, Thính Tuyết vội vàng đứng chắn trước mặt nàng, đúng là nương không bằng nha hoàn bên cạnh.
Nàng giơ tay ra hiệu cho Thính Tuyết lùi sang một bên. Hai mụ già tiến lên muốn động thủ còn rất lễ phép, trước khi động thủ còn nói một câu:
"Xin lỗi đại tiểu thư."
Tiêu An Nhạc dù là đại tiểu thư, nhưng chủ tử của bọn họ là phu nhân, khế ước bán thân của bọn họ đều ở chỗ phu nhân.
Hai bà mụ tiến lên muốn bắt lấy Tiêu An Nhạc, Tiêu An Nhạc không nhúc nhích, hai bà mụ kia liền bị một vật vô hình nào đó ném ra ngoài cửa.
Tiêu An Nhạc ngạo nghễ đứng tại chỗ, lặng lẽ thể hiện chút bản lĩnh.
Tiêu mẫu kinh sợ.
"Người đâu, các ngươi chết hết rồi sao? Mau khống chế đại tiểu thư lại!"
Đám nha hoàn bà mụ trong phòng chỉ có thể kiên trì tiến lên, kết quả không hề bất ngờ, đều bị đánh bay ra ngoài. Còn Tiêu An Nhạc thì đứng tại chỗ nhìn Tiêu mẫu, từng bước tiến gần bà ta.
"Những lời vô căn cứ như vậy mà ngươi cũng tin sao, mẫu thân tốt của ta ơi! Thay vì tin những người đó, chi bằng tin trên đời này có quỷ còn hơn?"
Nhìn nàng từng bước tiến lại gần, lại thấy những người kia chưa kịp đến gần nàng đã bị thứ gì đó ném ra, Tiêu mẫu sợ hãi, không kìm được bắt đầu run rẩy.
"Ngươi... ngươi đừng lại gần!"
Tiêu An Nhạc bước lên trước, thân thủ xoa đầu bà ta, giúp bà ta tháo trâm cài tóc xuống rồi cài lại cho ngay ngắn.
"Mẫu thân đừng sợ, con nói rồi, thay vì tin lời thần y, chi bằng tin trên đời này có quỷ."
Chữ "quỷ" cuối cùng nàng nói trầm thấp, khàn đặc, thanh âm sâu kín khiến Tiêu thị rùng mình.
Con gái này quả nhiên giống như lời Tô Tịnh Dung nói, mấy năm ở bên ngoài không biết học những thứ không đâu vào đâu, nhìn thôi đã thấy ghê người.
Bà ta lấy hết can đảm gạt tay Tiêu An Nhạc ra.
"Ngươi tránh ra! Ngươi... ngươi dùng yêu thuật gì?"
Tiêu An Nhạc nhìn thấy bà ta sợ hãi như vậy thì cười cười nhún vai, quay người rời đi.
"Nếu mẫu thân muốn biết thì ngày mai bảo phụ thân đừng đi làm, ở nhà đi, con có thể cho mọi người xem hết một lượt."
Nàng nói rồi xoay người rời đi, đến cửa lại nói:
"Ta đi gặp cái vị thần y kia xem sao, ta thật sự tò mò thần y trông như thế nào!"
Tần Thư Nhiễm bay đến bên cạnh nàng nói:
"Thần y chó má gì chứ, có phải nương ngươi bị người ta bỏ cổ trùng vào đầu ăn mất não rồi không?"
Tiêu An Nhạc liếc nhìn nàng một cái.
"Đó là nương ta, mời ngươi tôn trọng một chút, làm sao bà ấy có thể có não được."
Tần Thư Nhiễm im lặng theo Tiêu An Nhạc đến sân của Tô Tịnh Dung, trong viện quả nhiên có một vị thần y.
Tiêu An Nhạc nhìn thấy một cái bụng phệ.
"Nhấc hắn lên cao!"
Những con quỷ khác chỉ có thể hù dọa người, không thể chạm vào thân thể người, bởi vì trên người người có dương khí, chúng chạm vào sẽ bị tổn thương. Vừa rồi ở trong sân Tiêu mẫu, những con quỷ kia cũng đã cố hết sức rồi.
Lần này nàng bảo Tần Thư Nhiễm động thủ, nhấc người lên không trung.
Vị thần y trung niên kia sợ đến tè ra quần.
"Xin... xin cô nương tha cho ta, lão phu chỉ là nghe theo lệnh của vị tiểu thư kia mà làm thôi, lão phu thật sự không có ý xấu mà!"
Tiêu An Nhạc đứng cách ông ta ba bước, che mũi hỏi:
"Vậy là ngươi lấy tiền làm việc, là Tô Tịnh Dung sai ngươi đúng không?"
"Đúng đúng đúng, cầu đại tiểu thư tha cho ta."
Tiêu An Nhạc quay đầu nhìn về phía Tiêu mẫu đang vội vã chạy tới, trong mắt mang ý cười sâu xa nhìn bà.