Chương 29: Ngươi còn nhớ ta sao?
Gặp hắn, Liễu Loan rất sợ hãi. Thần Hi an ủi: "Ngươi đừng sợ, có ta ở đây!
Hơn nữa, dù ngươi một chân đạp vào vách quan tài, ta cũng có thể kéo ngươi ra. Hiện tại, mở cửa rồi cùng ta đi."
'Muôn sông nghìn núi' vốn là người thần kinh thô, được đại sư khẳng định như vậy, lập tức đầy máu sống lại, nhất cổ tác khí mở cửa.
Ngoài cửa là một nam nhân ngoài 30, mày kiếm mắt sáng, diện mạo tuấn tú, cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng, người sống chớ gần.
Nhìn thấy 'Muôn sông nghìn núi', ánh mắt hắn đảo qua toàn thân hắn, nhướng mày: "Liễu Loan?"
'Muôn sông nghìn núi' ngơ ngác gật đầu, hai má đỏ ửng, y như tiểu cô nương gặp được người trong mộng.
Chưa kịp nói gì, nam nhân cao lớn kia đã xoay người đi về phía thang máy.
Thấy người không theo, hắn quay đầu, nhíu mày: "Không đi?"
"A?" Liễu Loan mới giật mình tỉnh lại, cắn cắn môi dưới, vội vàng đuổi theo.
Sau khi lên xe, nam nhân nhìn Liễu Loan ngồi một mình ở ghế sau qua kính chiếu hậu, thoáng chốc không hài lòng, nhưng vẫn mở miệng: "Ta họ Thẩm, đang làm việc gần đây, cô ngươi có việc đột xuất, nhờ ta đưa ngươi."
"A? À, ta biết rồi, cám ơn."
Liễu Loan ánh mắt lơ đãng, không dám nhìn thẳng nam nhân phía trước.
Nam nhân nổ máy xe, chạy trên đường lớn, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ngươi...."
"Ngươi còn nhớ ta không?"
Liễu Loan nhíu mày: "Chúng ta quen biết sao?"
Nam nhân nắm chặt tay lái, nhìn qua kính chiếu hậu, cười khẽ: "Không sao, không nhớ thì thôi."
"A? À."
Sau khi kết thúc chủ đề đó, hai người im lặng suốt đường đi.
【Cái soái ca này quen biết 'Muôn sông nghìn núi'?】
【Có thể là người quen cũ, nhưng 'Muôn sông nghìn núi' hình như không nhớ gì cả.】
【Các người đang gán ghép đam mỹ à? Ta thấy hai người họ rất đẹp đôi, tim ta sắp nhảy ra ngoài rồi! A!!】
【Ta cũng thấy thế, nhưng ta chưa dám nói. Từ lúc hai người xuất hiện, ta cứ cười mãi không thôi.】
Trong xe không khí ngượng ngùng, Liễu Loan đành nhìn chằm chằm điện thoại. Thấy bạn trên mạng đang gán ghép, con ngươi trợn tròn, tức giận đánh một dòng chữ rồi gửi đi:
"Các người nói bậy gì vậy, ta thấy hắn cố ý làm thân với ta, đừng quên đây là người cô ta sai đến đón ta. Hắn nói vậy nhất định muốn ta lơ là cảnh giác."
Thấy tiểu tử phản bác, lại thấy lời hắn có lý, những người gán ghép chuyển sang lo lắng chúc phúc.
Rất nhanh đến nơi.
Nam nhân quay đầu, trong mắt thoáng tia lãnh ý, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Hắn không vui: "Đến rồi, xuống xe!"
Liễu Loan bị dọa ngây người, lâu sau mới vâng dạ, vội vàng mở cửa xe.
"Ầm!"
Cửa xe đóng lại, Liễu Loan mới thở phào, sợ hãi vỗ ngực: "Đại sư, người này có vấn đề gì không? Sao mặt đổi nhanh thế, thật đáng sợ...
Cuối cùng, hắn nhìn biệt thự phía sau, vẻ mặt sáng tỏ: "A, ta biết rồi! Nhất định là hắn thấy giờ phút này ta là miếng mồi ngon của họ, nên mới đổi thái độ 180 độ như vậy."
Thần Hi trợn mắt, thầm nghĩ: Thỉnh dừng tưởng tượng của ngươi lại! Đây là mạng ngươi đó!
"Gõ cửa kính xe, bảo hắn cùng ngươi vào!"
Liễu Loan hình như đang thất thần, lập tức đáp: "Được rồi!"
Một lát sau, hắn kinh hô: "Không đúng, ta gọi hắn làm gì thế?"
"Giả làm bạn trai ngươi, cho cô gái kia biết ngươi là gay, tự mình từ bỏ."
Thấy hắn chậm chạp không đi, Thần Hi nghiêm túc: "Muốn sống thì nghe ta, mau đi!"
Liễu Loan chậm rãi đến chỗ ghế lái, gõ cửa kính xe. Thấy cửa kính hạ xuống, hắn cười ngọt ngào: "Soái ca, cho anh một vạn, giả làm bạn trai em một ngày được không?"
Mọi người đang lo lắng sẽ bị từ chối thì nam nhân lạnh nhạt cong môi, đáp ứng.
Trong biệt thự, cô Liễu Loan cùng cha mẹ cô gái và một bà lão bí ẩn đang thương lượng chuyện gì đó.
Thấy Liễu Loan đến, cô cười đứng dậy, bước nhanh đến nắm tay hắn, giới thiệu với mọi người.
Nữ hài cha mẹ đem Liễu Loan xem xét kỹ lưỡng, liếc nhau, rất hài lòng, nhẹ gật đầu.
Liễu Loan ngồi cùng cô cô trên sô pha, hàn huyên vài câu với cha mẹ nữ hài.
Mẹ nữ hài lấy ra một tấm ảnh đưa cho Liễu Loan, cười nói: "Tiểu Liễu à, ngươi xem, đây là ảnh con gái ta, rất xứng với ngươi a, quả thực trai tài gái sắc, ông trời tác hợp đấy a."
Cha nữ hài phụ họa: "Đúng vậy, lần đầu tiên thấy đứa nhỏ này, ta đã cảm thấy nó như người nhà mình."
Cô cô cũng tán thành, phụ họa theo.
Liễu Loan cười khổ, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, nhưng không thể làm gì khác hơn, hắn không muốn kết hôn!
Thần Hi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn, khẽ cười, nói: "Giờ nói với họ đi, ngươi thực ra là đồng tính luyến ái, thân cận với họ chỉ để hoàn thành nguyện vọng của mẹ, nếu họ đồng ý, ngày mai ngươi có thể đặt lễ cưới."
Liễu Loan lấy hết can đảm, khổ sở nói: "Thúc, dì, kỳ thật con là đồng tính luyến ái."
Sau đó, hắn theo lời Thần Hi, thêm mắm thêm muối kể lại một hồi.
Cha mẹ nữ hài tức giận, hung dữ nhìn cô cô, chất vấn!
Cô cô bị dọa nhảy dựng, thấy cha mẹ nữ hài tức giận, liền cười ha hả nói: "Loan Loan à, không thể nói linh tinh! Ngươi rõ ràng luôn thích con gái mà."
Câu nói ấy vừa thốt ra, lập tức làm cha mẹ nữ hài tức giận.
Mẹ nữ hài lập tức đứng lên, chỉ vào họ mắng: "Tốt, chướng mắt con gái ta đúng không, cũng không xem mình ra sao, còn dám kén cá chọn canh, nếu không phải tình huống đặc biệt, với điều kiện của các người, ta ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho."
Cha nữ hài khá giữ bình tĩnh, kéo vạt áo vợ, bảo bà ngồi xuống.
Ông ôn tồn nói: "Xin lỗi, phu nhân hơi kích động, mong đừng trách. Nhưng mà, Tiểu Liễu à, ngươi nói là sự thật chứ?"
Dừng một chút, mặt mày nghiêm nghị: "Hay là chỉ là nói cho có lệ, bịa đặt ra để chiều lòng thúc dì?"
Liễu Loan lấy điện thoại ra nhắn tin cho thúc, trả lời: "Dĩ nhiên không phải, con cũng thấy các người tốt, không đành lòng lừa dối, nên mới thành thật nói ra."
Cha nữ hài còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đi vào một nam tử cao lớn, tuấn tú, mặt mày thanh lãnh, khí chất cao quý, tay cầm điện thoại, hình như vừa liên lạc với ai đó.
Chưa kịp đến gần, cha nữ hài đã đứng bật dậy, vội vàng hô: "Thẩm tổng? Sao anh lại tới đây?"
"Nghe nói các người muốn cướp người của tôi?"
Ông ta đứng trước mặt mọi người, giọng nói khàn khàn, nhưng không cứng rắn, lại mang chút lạnh lùng.
Làm người ta không rét mà run!
Cha nữ hài giật mình, kinh ngạc nhìn nam hài đang che miệng cười trên sô pha, lại nhìn nam tử lạnh lùng, giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, Thẩm tổng, anh xem chuyện này ầm ĩ!"
"Thẩm tổng, anh ngồi đi, lúc nãy Tiểu Liễu còn nói về bạn trai hắn, không ngờ lại là anh, xem ra quả là 'đại thủy thiếu chút nữa vọt miếu Long Vương'."
Thẩm tổng nhướn mày không ngoài dự đoán, ngồi xuống bên cạnh Liễu Loan...