Chương 116: Chiến Trường Ý Chí Xúc Động, Kết Toán Ban Thưởng, Đệ Nhất Pháp
Cố Trường Sinh một kiếm chém rơi đầu Long Vũ, hắn ta hóa thành nguyên hình to lớn rơi xuống chiến trường.
Bên ngoài, đột nhiên vắng lặng nghẹn ngào.
Sau đó!
Giống như một khối thiên thạch ném vào trong biển sâu.
Một mảnh xôn xao, khắp nơi oanh động.
Vô số tu sĩ tận mắt nhìn thấy một màn này, miệng phát khô, vẻ mặt kinh hãi, không dám tin.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Long Vũ lấy ra phiến long lân chí cường, lại bị Cố Trường Sinh chém giết, chỉ xảy ra trong một nháy mắt!
Lúc đầu!
Bọn họ cho rằng Long Vũ thi triển thủ đoạn cuối cùng, sẽ khiến thế cục thay đổi.
Nhưng mà...
Cố Trường Sinh lại hiện ra thủ đoạn càng thêm đáng sợ, một bản Thiên Thư thần bí phi phàm, có lực lượng giam cầm phong trấn, vậy mà định trụ được long lân đang đánh tới.
Sau đó một kiếm chém rơi đầu Long Vũ, đến kim giáp phòng ngự của hắn ta cũng chém vỡ!
Trình độ sắc bén của chuôi này kiếm gãy này vượt qua tưởng tượng!
Sau khi được hỗn độn pháp lực gia trì, nó càng thêm mênh mông đáng sợ, chỉ sợ không ai có thể chống cự được kiếm đầu tiên.
Hơn nữa.
Hôm nay thực lực mà Long Vũ hiện ra quá kinh khủng, thế hệ tuổi trẻ không người nào dám nói có thể thắng, tương phản còn có nguy hiểm vẫn lạc.
Phải biết đó là máu của Chân Long tại kỷ nguyên cổ xưa nhất.
Cho dù là một giọt, nhưng cũng có được lực lượng mênh mông vô tận, tại Hoàn Nhất cảnh, tuyệt đối có thể tuỳ tiện nghiền ép tất cả.
Đó là khác biệt về bản chất.
Cho nên nhục thân của Long Vũ ở cảnh giới này cũng hiếm có người đạt được.
Tất cả mọi người cho là không ai cản nổi hắn ta!
Đáng tiếc... Đối mặt với Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết, ngay cả một quyền cũng không đón đỡ được.
Kết quả này, khiến vô số người sợ sợ hãi!
“Đại thế sáng chói được kéo ra, đến chí tôn trẻ tuổi của Đọa Long Lĩnh cũng vẫn lạc, chỉ sợ sẽ xảy ra đại địa chấn!”
“Đây là trận chiến sinh tử của thế hệ trẻ tuổi, từ nửa tháng trước đã phát lời mời, hơn nữa bên trong chiến trường thiên kiêu, Đọa Long Lĩnh cũng chỉ có thể cắn nát hàm răng, nuốt chuyện này vào trong bụng.”
“Thần Tử Cố gia, làm sao lại mạnh như vậy, cho dù là nhục thân, pháp lực, hay thần thông bí bảo, đều không ai bằng...”
“Mạnh như Long Vũ cũng chết, trực tiếp vẫn lạc, còn ai sẽ là đối thủ của hắn nữa?”
“Hỗn Độn Thể xuất thế, quả nhiên vô địch, trừ phi là ấu tử của Chân Long hiện thân...”
Ở bên ngoài, vô số tu sĩ nghị luận, cảm giác da đầu run lên, đây là thực lực mà thế hệ trẻ tuổi nên có sao?
Thiên Thần cảnh đi vào giao thủ, sợ là sẽ vẫn lạc trong đó! Nhục thân không địch lại!
Hơn nữa!
Ai lại dám nói Thần Tử Cố gia đã lấy ra tất cả thủ đoạn.
Từ đầu đến cuối, dáng vẻ của hắn đều lạnh nhạt nhẹ nhõm, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Quá cường đại!
Sâu không lường được!
Trước đó Long Vũ khoác lác, muốn chém giết Thần Tử Cố gia, bây giờ xem ra chỉ là một trò cười với người ta mà thôi, hắn ta mạnh hơn mấy lần cũng không có khả năng.
Người suy đoán Thần Tử Cố gia sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại trên mặt nóng bỏng, tầm nhìn hạn hẹp.
Đám người Diệp Minh Nguyệt, Cổ Đế Tử, Doanh Nhiếp, Kim Bằng nhìn một màn kia, đều trầm mặc, đáy mắt có kiêng kị nồng đậm và cảm giác tim đập nhanh.
Bọn họ đều là hạng người lòng cao hơn trời.
Từ nhỏ đã có các loại bảo huyết, thần vật, linh dược trợ giúp, tự nhận lực lượng nhục thân không kém.
Nếu không phải bị người khác đánh bại hoặc trấn sát, sẽ không thừa nhận mình không bằng người khác.
Bởi vì đó là đạo tâm vô địch của bọn họ.
Nhưng hiện tại so sánh với Hỗn Độn Thể, nhục thân của bọn họ chỉ như tờ giấy... Viên đạo tâm kia lay động bất ổn!
Nhất là Thiên Hoàng Nữ, trong lòng sinh ra một loại may mắn, ngày đó may mà có người hộ đạo bên cạnh.
Nếu ở trong chiến trường thiên kiêu này, nàng ta tuyệt đối sẽ có kết cục giống như Long Vũ.
Bởi vì nàng ta không có máu Chân Hoàng.
“Đúng là mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.....,.” Doanh Nhiếp mặc một thân đạo bào, tràn ngập đạo vận huyền diệu lộ ra ý cười đắng chát, cảm nhận được tuyệt vọng và không có sức lực.
Mối thù đoạt Hồng Mông Thủy Khí Căn ngày đó còn có thể báo sao?
Nhìn Thanh Ngưu bên cạnh cũng đang khiếp sợ, Doanh Nhiếp chỉ cảm thấy đời này mình sẽ không có cơ hội báo thù.
“Khụ khụ, vậy mà lão Ngưu cũng có một ngày nhìm nhầm, nhưng tiểu tử ngươi cũng đừng nản chí, dù sao ngươi cũng là người lão quân coi trọng...” Thanh Ngưu vội ho một tiếng, sau đó truyền âm an ủi hắn ta.
“Ngươi nghĩ biện pháp tận lực luyện chế vật kia đi, chưa chắc đã không có lực lượng đánh một trận...”
Thanh Ngưu lại nói.
Nhưng lần này lời nói của ông ta đã thay đổi, nói chỉ là có lực lượng đánh một trận.
Trận chiến đó, sống hay chết cũng rất khó nói.
Doanh Nhiếp cũng rõ ràng, im lặng.
Bên phía hoàng tộc Thái Cổ, dường như tất cả mọi người trợn tròn mắt, toàn thân phát lạnh, vô cùng hoảng sợ.
Giọt Chân Long chi huyết khiếp bọn họ phải chịu uy áp vô hạn, vậy mà không có tác dụng gì...
Kết quả này, tất cả mọi người đều không ngờ.
Long Vũ cứ vẫn lạc như vậy, thậm chí còn không kịp thi triển thủ đoạn bảo mệnh!
Sắc mặt mấy lão giả của Đọa Long Lĩnh xanh xám khó coi, từ bên ngoài có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện trong chiến trường thiên kiêu, nhưng không ai có thể ngăn cản.
Ngoài ra!
Bên trong hư không, sắc mặt người hộ đạo của Long Vũ cũng rất hoảng sợ.
Trong mắt những người còn lại, ông ta là cường giả chí cường, là Hóa Thân của tuyệt vọng, tiện tay có thể hủy diệt sinh mệnh cổ tinh.
Nhưng bây giờ ông ta đang run rẩy, thần hồn suýt chút nữa vỡ vụn.
“Chiến trường thiên kiêu có quy củ của nó.”
“Thế nào, ngươi vẫn muốn tìm chết quấy nhiễu sao?”
Trước mặt ông ta, có một bóng người mặc áo xám đứng đó, vẻ mặt đạm mạc, lúc lời nói truyền ra, thời gian và không gian ầm ầm nổ vang!
“Không dám... Không dám...”
Toàn thân người hộ đạo của Đọa Long Lĩnh băng lãnh, run giọng nói.
Vừa rồi ông ta phẫn nộ mà bộc lộ ra một luồng sát cơ, kết quả người này đột nhiên giáng lâm.
Khí tức kia, cho dù là mấy vị lão tổ ngủ say trong Đọa Long Lĩnh cũng không bằng!
Mà người này, chỉ là người hộ đạo của truyền nhân Cố gia!
Một màn này, khiến tên hộ đạo của Long Vũ kinh hãi muốn chết.
Cố gia quá coi trọng Thần Tử Cố gia rồi, không để hắn có sai sót nào.
“Vi phạm, hôm nay ngươi phải chết.” Thân ảnh áo xám chậm rãi tan biến, giống như chưa từng xuất hiện.
Mà lời này, vẫn quanh quẩn trong đầu lão giả này, khiến khóe miệng ông ta chảy máu, vẻ mặt hoảng sợ.
Bên trong chiến trường thiên kiêu.
Trong khoảnh khắc chân linh của Long Vũ bị chôn vùi.
Trong đó một cái ngọc bội chủ động vỡ nát, thân ảnh của một vị trẻ tuổi vô cùng kinh khủng hiển hiện, dường như hắn ta đang đứng dưới tinh vũ, diễn hóa vũ trụ tịch diệt, tứ phương khô kiệt!
Từng đầu Long Ảnh xoay quanh thiên địa, vỡ toang bát hoang.
Hắn ta giống như Chân Long hiện thân!
“Ngươi... Giết đệ đệ ta!”
Hắn ta đột nhiên quay đầu, sát cơ trong mắt giống như có thể đông kết sơn hà, nhưng giọng nói cũng rất tỉnh táo.
Ánh mắt đáng sợ, trong đó giống như có từng khỏa sao trời chuyển động.
Cách vô số khoảng cách, hắn ta nhìn về phía thân ảnh áo trắng tự nhiên không màng danh lợi kia.
Là người này đã chém một kiếm chặt đứt đầu đệ đệ mình!
Nhưng dường như hắn ta cũng không bất ngờ vì chuyện này.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn lạnh nhạt tự nhiên như cũ, sau đó một ánh mắt phóng đi, phá diệt thân ảnh kia.
Ngay sau đó.
Lực lượng phong trấn trong thiên thư cuốn long lân vào trong đó, sau đó đánh ra mấy Đạo Chân Hỏa Thần thông, thiêu đốt thi thể của Long Vũ, chuẩn bị luyện chế giọt Chân Long chi huyết kia.
“Chân Long chi huyết và long lân là vật tốt, Cố gia cũng không có đồ chơi này, đúng là tiểu tử đưa bảo mà.”
Hắn không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Mà lúc này!
Cảm ứng được trận chiến đấu này đã kết thúc, ý chí của chiến trường này xúc động, vang lên ầm ầm.
Ở giữa bầu trời quang hoa vạn đạo, giống như có gì đó muốn giáng lâm.
“Chiến trường thiên kiêu sẽ tiến hành ban thưởng theo thực lực của thiên kiêu trong đó, thực lực càng mạnh, ban thưởng cũng càng phong phú...”
“Không biết lần này Thần Tử Cố gia sẽ được ban thưởng cái gì...”
Bên ngoài tất cả mọi người đều nhìn thấy một màn này.
Có người hiếu kì, cũng có người đố kỵ hâm mộ.
Rất nhanh.
Cố Trường Sinh ngẩng đầu, tiếp nhận vật bên trong quang hoa.
Rất nhẹ.
Đó là một tờ giấy không biết dùng tài liệu gì tạo thành.
“Đệ nhất pháp... “
Nhìn thấy chữ viết cổ lão phía trên, Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói ra ba chữ này.