Chương 117: Diệp Minh Nguyệt Công Chúa Nghi Hoặc, Có Hôn Phối Không
Bên ngoài tất cả mọi người nhìn thấy một trận mơ hồ trên bầu trời.
Trong đó có sương mù tản ra, sau đó phát ra tiên quang mông lung.
Một chùm ánh sáng ngũ thải được sương mù mờ mịt bao phủ từ đó rơi xuống.
Thần Tử Cố gia tiếp nhận nó, giống như một trang giấy.
Đáng tiếc không ai nhìn thấy rõ đó là cái gì.
Bí văn? Địa đồ? Hoặc là công pháp thần thông?
Ánh mắt của rất nhiều lão nhân trở nên nóng bỏng, chợt nghĩ đến đây là Thần Tử Cố gia, vội vàng từ bỏ suy nghĩ này.
“Đệ nhất pháp?”
Cố Trường Sinh vừa luyện hóa thi thể khổng lồ của Long Vũ, vừa đọc ra ba chữ này, khẽ chau mày.
Phía trên hiện lên chữ viết cổ lão, sáng chói vô biên, giống như một viên sao trời.
Nhìn kỹ lại, lại sẽ phát hiện nó vô cùng mơ hồ, không phải hoàn chỉnh.
Sau một khắc.
Trang này giấy thu lại tất cả quang hoa, không nhìn ra kỳ dị, trờ nên bình thường, chìm nổi.
“Cũng không hoàn chỉnh... Đúng là đáng tiếc.”
“Có lẽ phải nhiều trang mới hoàn chỉnh, sau này có thể trở lại gia tộc hỏi một chút...” Cố Trường Sinh khẽ thở dài một tiếng, thu nhập linh hải xong, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài chiến trường thiên kiêu đông nghìn nghịt người, thanh âm sôi trào.
Nơi đây bộc phát oanh động.
Rất nhiều người nhìn hắn có được chùm quang hoa kia, ánh mắt vô cùng nóng bỏng, muốn tranh đoạt, nhưng chỉ là nghĩ một chút.
Nhất là Hạo Nhiên Thư Viện, hình như có chút dị động.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Tại ba ngàn đạo vực, sức hấp dẫn của một môn bảo thuật chỉ cường lớn đến mức nào, không cần nói nhiều, đơn giản có thể ép người ta bí quá hoá liều.
Nhưng cũng may Trường Sinh Cố gia nổi tiếng kinh khủng, không ai dám vọng động.
Nhìn thấy vẻ tham lam hiện lên trên mặt không ít người, vẻ mặt Cố Trường Sinh cũng không thay đổi nhiều, thản nhiên nói, “Làm sao? Có người muốn khiêu chiến ta nữa?”
Ánh mắt rơi trên người đám chỉ tôn trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ, khiến sắc mặt bọn họ không khỏi tái đi, vội vàng dời mắt.
Trong đó Thiên Hoàng Nữ cảm giác được càng sâu, tê cả da đầu, không dám đối mặt với Cố Trường Sinh.
Đến Long Vũ cũng vẫn lạc...
Trong nội tâm nàng ta đột nhiên có chút lo lắng, sợ hãi, sợ Cố Trường Sinh sẽ gọi thẳng tên nàng ta.
Đến lúc đó cự tuyệt, không dám ứng chiến sao?
Hay là vì tôn nghiêm, tiến đến chịu chết?
Cũng may Cố Trường Sinh đã nhanh chóng dời mắt, rời chiến trường thiên kiêu, rơi xuống cổ thành Vọng Nguyệt.
Ngay sau đó ống tay áo mở ra, ngàn vạn đạo kiếm mang sáng chói vọt tới, xuyên thấu qua chiến trường thiên kiêu, âm thanh ầm ầm vang lên, lập tức khiến nơi đó bắt đầu bụi mù.
Kiến trúc sụp đổ, đám người Hạo Nhiên Thư Viện bị ngập trong đó.
Truyền nhân của bọn họ biến sắc, chắp tay biểu thị áy náy, quát lớn đám đệ tử kia.
Đúng là tìm chết! Trêu chọc tai họa cho tông môn.
“Muốn xuất thủ cướp đoạt, có thể thử một lần.”
Lời nói mang theo lơ đễnh của Cố Trường Sinh truyền đến, khiến tất cả mọi người biến sắc, toàn thân phát lạnh.
Cổ Đế Tử và Kim Bằng trầm mặc lắc đầu.
Doanh Nhiếp cũng không nói chuyện, cho dù hắn ta muốn cướp, cũng không có thực lực kia.
Cố Trường Sinh không đoạt đồ của hắn ta cũng không tệ rồi.
Lúc này.
Công chúa của Vũ Hóa tiên triều, chính là nữ tử mặc áo xám, tiên tư tuyệt thế, có được Trọng Đồng, Diệp Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng nói, “Trường Sinh đạo huynh chiến lực vô song, hôm nay gặp mặt, Minh Nguyệt bội phục, ngày khác sẽ đến Cố gia uống chén trà, lấy trà luận đạo, mong rằng đạo huynh vui lòng chỉ giáo.”
Nàng mặc một thân áo xám, tay áo bồng bềnh, che khuất dáng vóc mê ngươi, mang theo một cỗ khí tức thần bí.
Mái tóc rối tung, che khuất gương mặt trắng nõn xinh đẹp của mình, chợt có cơn gió đêm thổi lên.
Sau đó lộ ra non nửa gương mặt như tiên, cũng đủ để khiến người ta sợ hãi thán phục.
Tựa như ảo mộng.
Mặc dù không phải cả khuôn mặt, nhưng có thể đoán được, nhất định mỹ lệ đến cực hạn, nhìn một chút đã khiến người say mê.
Trong hoàn cảnh này lại nói ra lời hào phóng, không kiêu ngạo không tự ti như vậy, không khỏi khiến rất nhiều tu sĩ khâm phục.
Không hổ là công chúa Vũ Hóa tiên triều.
Đó cũng là một Tiên triều bất hủ, thế lực vô cùng kinh khủng.
Cố Trường Sinh nhìn Diệp Minh Nguyệt một cái, sau đó khẽ vuốt cằm nói, “Minh Nguyệt công chúa đã nói như vậy, đương nhiên tại hạ tự sẽ ở trong tộc chuẩn bị trà ngon, chờ công chúa đến.”
Diệp Minh Nguyệt nghe vậy cười khẽ, ánh mắt nhìn Cố Trường Sinh chằm chằm.
Trên gương mặt tuấn tú của đối phương không có một gợn sóng, khiến người ta không nhìn thấu tâm tư.
Nàng cười nhạt hỏi: “Bây giờ Minh Nguyệt có một nghi hoặc, không biết Trường Sinh đạo huynh có thể giải hoặc cho ta không?”
Nghe được câu này, không chỉ Cố Trường Sinh, tất cả tu sĩ xung quanh cũng bị hấp dẫn chú ý.
Đám người Cổ Đế Tử, Kim Bằng, Doanh Nhiếp đều nhìn sang.
Diệp Minh Nguyệt cường đại thần bí, đương nhiên không thể nghi ngờ.
Truyền nhân của thế lực bất hủ cũng không có ai đơn giản.
Nghi vấn của nàng? Sẽ là cái gì?
“Rốt cuộc người này có tính toán gì...” Cổ Đế Tử nhíu mày, hắn ta cũng không nhìn thấu vị công chúa tiên triều này.
Cố Trường Sinh không cự tuyệt, gật đầu nói, “Minh Nguyệt công chúa cứ hỏi.”
Diệp Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, nhìn hắn, “Bây giờ Trường Sinh đạo huynh có hôn phối chưa? Cảm thấy Minh Nguyệt như thế nào?”
Liên tiếp hai vấn đề.
Lời này vừa ra, xung quanh lập tức lâm vào tĩnh mịch.
Một vài lão đồ cổ lảo đảo một cái, suýt chút từ trong hư không rơi xuống.
Bao gồm đám người Cổ Đế Tử, tất cả tu sĩ không khỏi trừng lớn mắt, hoài nghi mình nghe lầm.
Sau lưng Diệp Minh Nguyệt công chúa là một phương tiên triều bất hủ đó.
Vậy mà nàng lại to gan hỏi một nam tử vấn đề này? Không khác gì tự tiến cử chính mình.
Đương nhiên!
Hai thế lực bất hủ thông gia, lại không giống như vậy nữa.
Hơn nữa.
Ánh mắt của nàng tự nhiên hào phóng, không hề có thẹn thùng, cứ như vậy nhìn Cố Trường Sinh, rất thưởng thức.
Đúng là truyền nhân của Cố gia vô cùng ưu tú, thế gian này ít có nam tử sánh bằng.
Rất nhiều nữ tu cho rằng không ai có thể phối hợp với Thần Tử Cố gia.
Nhưng Diệp Minh Nguyệt không giống vậy, thiên kiêu chi nữ sáng chói như nàng, thế gian này có mấy người?
Cố Trường Sinh nghe vậy cũng sững sờ, không ngờ Diệp Minh Nguyệt lại hỏi ra lời này.
Hắn còn tưởng nàng sẽ hỏi vấn đề về mặt tu hành.
Mà lúc này, Diệp Minh Nguyệt cũng không đợi Cố Trường Sinh trả lời, lại khẽ cười một tiếng nói, “Vấn đề tu hành, sau này lúc nào cũng có thể thỉnh giáo, chuyện này không cần gấp gáp. Nhưng chuyện hôn phối, Minh Nguyệt lại không đợi được.”
Lời nói của nàng lớn mật ngay thẳng, khiến vô số tu sĩ xấu hổ.
Lúc này trong cổ thành Vọng Nguyệt, tốt xấu gì cũng có đến một tỷ tu sĩ hội tụ.
“Tính tình của Minh Nguyệt công chúa thật là...” Một vị lão giả cảm khái.
“Đúng vậy, đổi là ta, sẽ không có lá gan hỏi như vậy.” Lão bà bên cạnh không khỏi gật đầu đồng ý.
Cố Trường Sinh thấy vẻ mặt Diệp Minh Nguyệt cũng không giống nói đùa, rất là nghiêm túc.
Sau đó cũng cười nói, “Tại hạ còn chưa trưởng thành, bây giờ đúng là chưa có hôn phối. Đương nhiên Minh Nguyệt công chúa ưu tú phi phàm, dung nhan hiếm thấy, là nam tử đều sẽ động tâm.”
Hắn nói rất hàm súc khéo đưa đẩy.
Khen Diệp Minh Nguyệt.
Là nam tử đều sẽ tâm động, nhưng lại không nói ra cái nhìn của mình.
“Chưa trưởng thành?”
Rất nhiều tu sĩ bắt được điểm này, đáy lòng chấn động.
Mặc dù vẻ ngoài của Cố Trường Sinh không khác gì nam tử trưởng thành, nhưng cốt linh của hắn đúng là chưa trưởng thành.
Nhưng trẻ tuổi như thế... Cũng đã hiện ra khí phách trấn áp vạn cổ.
“Vậy ngươi tâm động sao?” Diệp Minh Nguyệt cũng không ngờ Cố Trường Sinh sẽ nói như vậy, cười một tiếng, vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ.