Chương 137: Thần Vương Cảnh, Công Tử, Ta Biết Giết Người
Đột nhiên có một nữ tử khí chất thanh lãnh, dung nhan đẹp đến mức gần như mộng ảo, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong hư không, khiến người ta kinh ngạc.
Một thân váy trắng đơn gian, giống như một đóa tuyết liên trong Băng Thiên Tuyết Địa.
Hơn nữa.
Khí tức của nàng rõ ràng là Thần Vương Cảnh.
Một vị Thần Vương trẻ tuổi như vậy.
Chắc hẳn cũng không phải hạng người đơn giản.
“Ngươi gọi ta công tử?” Cố Trường Sinh đang đánh giá, nghe nói như thế, không khỏi kinh ngạc.
Vừa rồi hắn cảm nhận được khí tức của nữ tử này, cũng không biết có phải nàng cố ý để lộ ra không.
Đột nhiên xuất hiện, giống như sát thủ, không có bất kỳ ba động nào.
Sau đó cũng không có bất kì sát cơ gì, ngược lại còn có vẻ cung kính với hắn.
Nữ tử này, lai lịch cũng không đơn giản.
“Đúng vậy, Liên Tinh bái kiến công tử.”
Nữ tử áo trắng tản ra khí chất băng sơn, lạnh lùng nói, lặp lại một lần nữa, ánh mắt nhìn Cố Trường Sinh tràn ngập ý tôn kính.
Mà lúc này, Cổ Thần Mục cũng cảm nhận được khí tức của nữ tử áo trắng, không khỏi kinh hãi, thậm chí có chút sợ hãi.
Phải biết hắn ta là Hoàng Kim Cổ Thần ngũ tinh, tu sĩ Bán Thánh cũng không phải đối thủ của hắn ta, có thể tung hoành vô địch.
Một vài Thánh Nhân chưởng khống pháp tắc yếu kém, hắn ta cũng có thể giao thủ.
Nhưng mà...
Trên người nữ tử áo trắng Thần Vương Cảnh này, hắn ta lại cảm nhận được nguy cơ đáng sợ.
Dưới tay nữ tử áo xám này... Không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh vẫn lạc rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, là hắn ta quá lo lắng.
Nữ tử áo trắng này, không có bất kì ác ý gì.
“Là ai phái ngươi tới?” Cố Trường Sinh nhíu mày hỏi, suy nghĩ đầu tiên chính là gia tộc.
Nhưng gia tộc sẽ không tùy tiện phái nhân vật như vậy đến bên cạnh hắn.
Mặc dù có vô số thế lực phụ thuộc Cố gia, nhưng chừng ấy tuổi, đạt tới Thần Vương Cảnh, tuyệt không phải hạng người vô danh, hắn không thể không biết.
Hơn nữa... Ở trên người nữ tử áo trắng này, hắn cảm nhận được sát khí kinh người.
Không biết phải giết bao nhiêu sinh linh mới ngưng tụ được khí tức đáng sợ như vậy.
Cho nên rất nhanh, trong lòng hắn đã có suy đoán.
“Là sư phụ phái ta tới, để ta trở thành thị nữ của công tử.” Nữ tử áo trắng, cũng chính là Liên Tinh, vẻ mặt thanh lãnh, hồi đáp.
Đối với sư phụ, nàng chưa từng ngỗ nghịch.
Làm thị nữ cho một nam tử xa lạ chưa từng gặp mặt, mặc dù trong lòng có chút không hiểu và hoang mang, nhưng nàng cũng không hỏi nguyên nhân.
Hơn nữa, nam tử xa lạ này có thể là cháu trai của sư phụ.
Tại ba ngàn đạo vực, bây giờ là người trẻ tuổi có danh tiếng lừng lẫy nhất.
Thiên phú vô song, sau lưng có Trường Sinh thế gia làm bối cảnh.
Không biết bao nhiêu thiên kiêu chi nữ tha thiết ước mơ cơ hội này.
Liên Tinh là sát thủ, đã sớm có giác ngộ không được chết tử tế, mặc dù nàng tinh thông các loại ám sát chi thuật, thực lực kinh khủng.
Nhưng mà... Biết đâu sẽ có một ngày, nàng không thể quay về được.
Bây giờ, sư phụ lại ban nàng cho nam tử trước mặt này làm thị nữ, từ nay về sau, hắn chính là chủ nhân của nàng.
Đây thật ra là sư phụ để nàng rời khỏi thế giới hắc ám, đổi sang một phương thức khác bảo vệ nàng.
Từ nhỏ Liên Tinh đã được sư phụ nuôi dưỡng lớn lên, truyền cho nàng các loại công pháp thần thông, vô số tài nguyên cho nàng tu luyện.
Thiên phú của nàng cũng rất mạnh.
Chưa tròn trăm tuổi, đã có tu vi Thần Vương Cảnh, cho dù rất nhiều Chí Tôn trẻ tuổi đến tuổi của nàng, nhiều nhất cũng có cảnh giới như vậy mà thôi.
Cho nên bây giờ, mặc dù vẻ mặt Liên Tinh thanh lãnh, nhưng trong lòng rất thấp thỏm bất an.
Bởi vì nàng biết rõ, mình trời sinh là sát thủ, trong tay rất bẩn, lây dính vô số máu người.
Chưa biết chừng vị công tử như thần tiên trước mắt này lại ghét bỏ nàng.
“Trở thành thị nữ của ta? Vậy sư phụ của ngươi là ai?” Nghe vậy, vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi hỏi, muốn xác minh suy đoán trong lòng.
“Sư phụ là Hắc Ám Chi Vương, nhưng bà ấy còn một thân phận khác, là Vạn Đạo Thương Minh chi chủ.” Liên Tinh thấp giọng đáp.
“Hắc Ám Chi Vương? Vạn Đạo Thương Minh chi chủ.”
Cố Trường Sinh gật đầu, trong lòng nghĩ quả là thế, giống như hắn đoán.
Ngoại trừ vị nãi nãi thông qua thất khiếu truyền ảnh thạch ở khu tử tù ngày ấy nói chuyện với hắn.
Đoán chừng sẽ không có ai rảnh rỗi như vậy, tìm một người có tu vi Thần Vương Cảnh làm thị nữ cho hắn.
Nhưng thực lực này... Cũng rất mạnh, e rằng có không ít sinh linh đã chết trên tay nàng.
Thấy vẻ mặt Cố Trường Sinh không có nhiều thay đổi, Liên Tinh còn tưởng rằng hắn ghét bỏ tự mình, trong lòng có chút mất mát, thấp giọng nói, “Công tử...”
Không chờ nàng nói xong, Cố Trường Sinh khoát tay ngắt lời nàng, hỏi, “Vừa rồi... Là ngươi cố ý tiết lộ khí tức để ta phát hiện sao?”
“Không phải... Ta mới chạy tới nơi này, lúc công tử ra tay giải quyết mấy tên sát thủ kia, đang chuẩn bị hiện thân bái kiến công tử, đã bị ngài phát hiện ra.” Liên Tinh nghe vậy sững sờ, sau đó thấp giọng giải thích.
Nàng là tu sĩ Thần Vương Cảnh, hơn nữa trời sinh là sát thủ, khi ẩn nấp khí tức, đến Thánh Nhân cũng khó có thể phát hiện.
Nhưng...
Cố Trường Sinh lại cảm giác được.
Liên quan tới chuyện này, trong nội tâm nàng cũng rất khiếp sợ, quả nhiên nghe đồn không giả, thực lực của công tử viễn siêu cùng thế hệ.
“Nếu không phải ngươi không có sát ý, ta còn tưởng ngươi là sát thủ người nào đó phát đến ám sát ta.” Cố Trường Sinh lắc đầu, bỗng nhiên khẽ cười nói.
Nếu là nãi nãi an bài, hắn không còn lời nào để nói, càng không thể đuổi nàng đi được.
Nhưng bên người hắn... Hiện tại không thiếu thị nữ.
Cho dù là Thần Vương Cảnh, cũng là như thế.
Bưng trà rót nước cái gì, một mình Tô Tiểu Huyên có thể làm được.
“Công tử sâu không lường được, Liên Tinh cũng không nắm chắc có thể ám sát ngài.” Nghe vậy, Liên Tinh sững sờ, giống như lo lắng Cố Trường Sinh hiểu lầm, vội vàng giải thích nói.
Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, liền có chút hối hận.
Nói gì vậy?
Sao bản thân có thể ám sát công tử được?
Mặc dù đây cũng lời nói thật, đối mặt với Thánh Nhân cảnh, nàng cũng có nắm chắc... Nhưng khi đối mặt với Cố Trường Sinh, nàng lại không nắm chắc chút nào, cũng không phải bên cạnh hắn có cường giả chí cường bảo vệ.
Mà do trực giác nhiều năm qua dưỡng thành... Trên người Cố Trường Sinh ẩn giấu bảo vật chí cường nào đó, không động thì thôi, khẽ động sẽ hủy thiên diệt địa.
Nhưng nói như vậy... Cũng không đúng lắm?
Cố Trường Sinh không ngờ Liên Tinh sẽ nói ra những lời này, nếu ở kiếp trước, chính là thẳng nữ sắt thép, không khỏi có chút buồn cười.
Sau đó cũng biết có lẽ do nàng quá khẩn trương và câu nệ, không thanh lãnh giống như mặt ngoài.
“Ở trước mặt ta, ngươi không cần câu nệ khẩn trương như vậy, cứ tự nhiên đi. Chẳng lẽ ta lại là hồng thủy mãnh thú sao?” Cố Trường Sinh khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn nhuận trong trẻo, khiến Liên Tinh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút thất thần.
Sau đó, như nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, cúi đầu thấp xuống.
Thân là thị nữ, nên có dáng vẻ của thị nữ, nếu không công tử sẽ chán ghét.
“Đương nhiên công tử không phải hồng thủy mãnh thú cái gì, có hồng thủy mãnh thú nào lại đẹp mắt như vậy đươc...” Lập tức, nàng thấp giọng đáp.
“Được rồi, nếu là thị nữ, vậy hiện nay ngươi biết cái gì? Nếu không biết, ta để Tiểu Huyên dạy ngươi.”
Sau đó, Cố Trường Sinh tùy ý mở miệng hỏi, cũng không biết nói cái gì mới được, thêm một thị nữ thì thêm đi, dù sao cũng không cần lo lắng cái gì.
Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy nha đầu này có một số phương diện giống như Tô Tiểu Huyên vậy.
Chậm chạp, đồng thời giống như chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân, cách nói chuyện với mình cũng rất lạ.
Thấy Cố Trường Sinh không đuổi mình đi, cũng không có ý ghét bỏ mình, trong lòng Liên Tinh cũng nhẹ nhàng thở ra, có chút cảm động và cảm kích, nghe vậy không chút nghĩ ngợi đáp, “Công tử, ta biết giết người.”