Chương 170: Người Công Tử Che Chở Cũng Dám Giết, Muốn Chết (2)
Ở chỗ này, đám Thánh Tử truyền nhân bị sai bảo giống như nô bộc, phụ trách bưng trà đưa linh quả cho đám người trẻ tuổi này.
Dù sao nếu được bọn họ coi trọng, đưa đến Tiên Vực, lấy được vô thượng công pháp, đây tuyệt đối là mộ tổ hiện khói xanh, là phúc khí đã tu luyện mấy đời.
Huống hồ bọn họ cũng rõ ràng... Tại cái hạ giới này, ngoại trừ thiên kiêu tuyệt thế chân chính ra, những người còn lại sẽ không đỡ được một chưởng của đám người trẻ tuổi này.
Đây chính là chênh lệch!
Đúng lúc này!
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, vô cùng sắc bén, Hỏa Mâu đáng sợ nứt ra!
Ngay sau đó.
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
“Dừng tay! Đệ đệ của ta, không phải ngươi có thể giết.”
Người tới, chính là tỷ tỷ của Thác Thiên Hạo Miểu, Thác Thiên Ngọc Linh!
Mái tóc màu tím bay múa, toàn thân áo trắng như tuyết, tiên cơ ngọc thể, đôi mắt như thu thuỷ.
Khí tức lộ ra, rõ ràng là Hoàn Nhất cảnh ngũ chuyển!
Các tu sĩ xung quanh đều khiếp sợ, không ngờ trận chiến này sẽ dẫn tỷ tỷ của Thác Thiên Hạo Miểu tới.
“Nàng thiên tư quốc sắc, tu vi cũng không tầm thường! Tuổi như vậy, tại hạ giới này, đã là Hoàn Nhất cảnh ngũ chuyển!”
Lần đầu tiên nhìn thấy Thác Thiên Ngọc Linh, mấy vị truyền nhân đến từ đại giáo của Tiên Vực không thể ngồi yên được.
Không giống với Diệp Hạo, trên người Thác Thiên Ngọc Linh, bọn họ phát hiện một loại tiên linh chi khí, rất có thể đây là một loại thể chất gần tiên.
Xuất hiện tại Tiên Vực, sẽ bị vô số thế lực phong thưởng.
“Đáng tiếc, nếu nàng không đắc tội tên Diệp Hạo ta, ta còn có thể nghĩ biện pháp tiếp dẫn nàng đi lên, tương lai thành tựu chắc hẳn không thấp.” Nam tử trẻ tuổi mặc chiến y màu vàng lắc đầu nói, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ và tiếc nuối.
“Lời này của đại nhân là có ý gì?”
Nghe vậy, một vị trưởng lão của thánh địa bên cạnh to gan hỏi thăm, có chút nghi hoặc và không hiểu.
Bối cảnh của Diệp Hạo đáng sợ như vậy sao?
Thậm chí ngay cả mấy vị này cũng rất kiêng kị.
Nam tử trẻ tuổi mặc chiến y màu vàng cười, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạo, nhưng thật ra đang nhìn thiếu nữ họ Cố sau lưng hắn ta, lắc đầu nói, “Chỉ là một Diệp Hạo, sao đáng giá để ta chú ý.”
“Dòng họ của thiếu nữ thần bí kia, đủ để trấn trụ tất cả chúng ta. Ai dám đắc tội chứ?”
Lời này, lập tức khiến những người xung quanh hít một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạo tràn ngập kinh hãi và không thể tin được.
Một dòng họ mà thôi?
Vậy dòng họ này khủng bố đến mức nào? Đúng là không dám tưởng tượng.
Tên gia hỏa này lại có vận khí tốt như vậy, có thế lực kinh khủng như vậy làm chỗ dựa?
“Thác Thiên Ngọc Linh, ngươi cũng có dũng khí ngăn ta?”
Thấy mình công phạt bị cản, sắc mặt Diệp Hạo trầm xuống, hắn ta có thể giết Thác Thiên Hạo Miểu, nhưng không phải đối thủ của tỷ tỷ hắn ta.
Đối phương cũng là một chí tôn trẻ tuổi vô cùng cường đại, có được một môn thiên phú thần thông.
Tu vi cũng cao hơn hắn ta rất nhiều.
Hiện nay, hắn ta còn không nghịch thiên đến trình độ này.
“Hôm nay, đệ đệ ta sẽ không có chuyện gì.” Trên mặt Thác Thiên Ngọc Linh lộ ra vẻ kiên định, hiện nay trong mạch chính của gia tộc Thác Thiên cũng chỉ có Thác Thiên Hạo Miểu là nam đinh, suy bại đến tình trạng như thế rồi.
Nàng ta không thể trơ mắt nhìn hắn ta gặp chuyện ngoài ý muốn được.
“Hừ, đây là chính ngươi muốn chết.” Diệp Hạo lộ ra nụ cười lạnh, “Cũng đừng trách ta.”
Nghe vậy, vẻ mặt Thác Thiên Ngọc Linh đột nhiên biến đổi, cảm nhận được một trận khí tức băng lãnh, sắc mặt tái nhợt.
“Bản tôn đã nói, trận chiến này nhất định phải công bằng, ai dám ngăn trở quấy nhiễu, bản tôn liền giết người đó.”
Giữa thiên địa, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sau một khắc.
Bên trong hư không, bỗng nhiên có uy áp hào hùng đáng sợ truyền đến, tất cả tu sĩ đều biến sắc, hai chân nhũn ra, suýt chút đứng không vững!
Có cảm giác đối mặt với thiên uy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Rất nhiều người chưa từng nhìn thấy tồn tại cường đại như vậy, sắc mặt tràn ngập sợ hãi.
“Bán Thánh!”
Mí mắt mấy tên kì tài và truyền nhân các đại giáo ở Tiên Vực không khỏi nhảy một cái, tâm thần đám trưởng lão, lão giả, Thánh Tử bên cạnh đều rung động, sinh ra sợ hãi.
Đây chính là uy áp của Bán Thánh.
“Bái kiến Thần Sứ!”
Diệp Hạo hành lễ về phía thân ảnh này, sau đó nhìn về phía Thác Thiên Ngọc Linh có vẻ mặt tái nhợt và tuyệt vọng, không khỏi cười lạnh nói, “Làm sao? Hiện tại thấy hối hận rồi? Tại sao vừa rồi lại động thủ, ha ha, nhưng nếu ngươi làm thị thiếp của ta, để ta sử dụng, hôm nay ta có thể buông tha tỷ đệ hai người.”
“Thế nào? Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
Khóe miệng Diệp Hạo mang theo ý cười lạnh, thật ra cũng không muốn Thác Thiên Ngọc Linh làm thị thiếp cho hắn ta, thuần túy là muốn lấy chuyện này hoàn lại nỗi nhục ba năm trước mà thôi!
“Ngươi mơ tưởng!”
Trên mặt Thác Thiên Ngọc Linh hiện lên phẫn nộ và không cam lòng, còn chưa mở miệng, đệ đệ của nàng đã phẫn nộ nói, hận không thể giết chết Diệp Hạo.
Tổ tiên của bọn họ là nhân vật đã đi ra Chí Thánh, phi thăng Tiên Vực!
Làm sao có thể khuất phục bởi tên Bán Thánh này?
“Muốn chết!”
Sắc mặt Diệp Hạo lạnh lẽo.
Tên Thần sứ Bán Thánh cảnh cũng gật đầu, uy áp kinh khủng quét xuống, muốn nghiền nát tỷ đệ hai người.
Vô số tu sĩ xung quanh nhìn thấy một màn này, lại không ai dám tiến lên ngăn cản, cũng không ai có năng lực như vậy.
Tỷ đệ hai người cũng vô cùng tuyệt vọng!
“Cuối cùng đã tìm được, suýt chút nữa đã đến muộn một bước!”
Ầm ầm!
Đúng lúc này, một câu giọng nói khàn khàn vang lên, sau đó truyền đến một trận âm thanh kinh thiên động địa, giống như thiên địa đang lắc lư.
Tất cả tu sĩ hoảng sợ nhìn về phía chân trời, nơi đó có một vị cự nhân hoàng kim cao khoảng ngàn trượng, một bước không biết đã vượt qua bao nhiêu ngàn dặm mà đến!
Hắn ta giống như một tên cự nhân trong thần thoại Thái Cổ, khí huyết kinh khủng ngập trời.
Dãy núi dưới chân bị một cước đạp gãy, tạo ra vô số khe hở, tốc độ cực nhanh!
“Người công tử muốn che chở, ngươi cũng dám giết!”
“Đúng là muốn chết!”
Bầu trời, một câu nói lạnh lùng rơi xuống.
Lúc đầu, vẻ mặt tên Thần Sứ còn một mảnh hờ hững, như đang nhìn sâu kiến... Trong chớp mắt lại vô cùng hoảng sợ, thậm chí là tuyệt vọng!
“Tha...”,
Chữ mạng còn chưa rơi xuống!
Ngay sau đó, sát khí vô biên quét sạch đến, thiên địa giống như tối đen, tất cả tu sĩ cảm thấy hoa mắt, sau một khắc, một cỗ thi thể không đầu lăn xuống mặt đất, chính là vị Thần Sứ vừa rồi vẫn tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng kia.
Trong một bên hư không, một nữ tử áo trắng, vẻ mặt băng lãnh, chậm rãi thu kiếm vào vỏ.
Thiên địa, hoàn toàn tĩnh mịch.