Chương 169: Người Công Tử Che Chở Cũng Dám Giết, Muốn Chết
Thiếu nữ họ Cố nói như vậy khiến sắc mặt Diệp Hạo xanh trắng, mỗi lần nhắc đến vị biểu ca thần bí kia của nàng, kiểu gì cũng sẽ khiến nàng có phản ứng lớn như vậy.
Mặc dù biết rõ bối cảnh vị biểu ca kia vô cùng cường đại, có lẽ chính là nhân vật có thể quát tháo phong vân ở thượng giới.
Nhưng hắn ta vẫn không cam tâm...
Hai vị lão nhân nghe vậy liếc nhau, lắc đầu, chỉ nghĩ là hai người trẻ tuổi này đang cãi nhau mà thôi.
Ngược lại, nữ tử trung niên sắc mặt luôn lạnh lùng đứng bên cạnh thiếu nữ lại nhíu mày, hai đầu lông mày chợt lóe lên hàn khí và sát ý.
Năm đó yêu thú đột nhiên chạy trốn tiến vào trong sân của tiểu thư kia, sao lại không đi viện lạc khác, hết lần này tới lần khác chạy đến viện lạc của tiểu thư chứ?
Sau đó Diệp Hạo tiến đến “Anh hùng cứu mỹ nhân”, làm sao lại trùng hợp như vậy?
Những chuyện này, không xem xét cũng biết.
Nhưng tiểu thư khoan dung độ lượng, không muốn truy cứu mà thôi.
Diệp Hạo cho rằng chút thủ đoạn đó có thể giấu diếm được ai?
Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ truyền đến, âm thanh già nua truyền vào trong tai Diệp Hạo.
“Tiểu tử ngốc, nhanh tỉnh táo lại, thời điểm này, ngươi phẫn nộ sẽ khiến người ta xem thường. Quên khuất nhục ba năm trước rồi sao? Lúc ấy tất cả mọi người cũng như vậy, hoàn toàn xem thường ngươi, nhưng ba năm sau, thì như thế nào? Còn ai dám khinh thường ngươi.”
“Cũng là đạo lý như vậy, thiên tính Cố tiểu thư cao ngạo, mắt cao hơn đầu, lại là đến từ một tộc kinh khủng nhất ở thượng giới, đừng nói là ngươi, cho dù là thời kì lão phu đỉnh phong, cũng không dám trêu chọc, thậm chí còn không dám đến sơn môn của người ta.”
“Hiện tại chuyện duy nhất ngươi có thể làm, chính là cố gắng tu luyện, để nàng biết rõ, ánh mắt của nàng là sai lầm, chờ mấy năm nữa ngươi đánh lên Tiên vực, khiến nàng phải hối hận vì lời nói hôm nay.”
Không thể không nói.
Những lời này rất có hiệu quả, Diệp Hạo đang phẫn nộ rất nhanh đã ổn định lại, trong lòng hắn ta cảm kích, mấy năm này may mà có sư tôn trong giới chỉ chỉ điểm.
Nếu không bây giờ hắn ta cũng không có tư cách đứng chỗ này, nói chuyện với kẻ địch.
Hơn nữa.
Hắn ta cũng rõ ràng, sư tôn cũng mình cũng đến từ Tiên Vực, phía sau chính là một phương vô thượng đạo thống.
Vị sứ giả đến hạ giới kia đến từ thế lực phía sau sư tôn.
“Ta biết rõ, sư tôn.” Sau đó, Diệp Hạo gật đầu, nhìn về phía kẻ địch của hắn ta.
Vừa rồi hắn ta và thiếu nữ họ Cố nói chuyện đã bị nữ tử trung niên xuất thủ ngăn cách, không truyền đến tai những người còn lại.
Giờ phút này, vẻ mặt Thác Thiên Hạo Miểu dần trở nên nghiêm túc, cắn răng nói, “Muốn chiến thì chiến, tỷ tỷ ta không phải người mà ngươi có thể tuỳ tiện vũ nhục!”
“Muốn chết!”
Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, đúng lúc tìm được công cụ phát tiết lửa giận, lúc này hắn ta hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ đánh tới.
Vô tận biển lửa đi theo phía sau, được hắn ta khống chế trong lòng bàn tay, thế lửa lan tràn, sôi trào mãnh liệt, giống như một vị hỏa diễm chi thần.
Ầm ầm!
Long Huyết Hồ như xảy ra địa chấn, nước hồ trực tiếp chìm xuống mấy trượng, bị thiêu đốt.
“Cái này...”
Rất nhiều người trẻ tuổi biến sắc, cảm thấy bản thân không thể ngăn cản được một kích tràn đầy lửa giận này của Diệp Hạo.
“Tuy là Khai Thiên cảnh lục chuyển, nhưng một kích này, chỉ sợ đến tu sĩ Hoàn Nhất cảnh bình thường cũng khó đón đỡ được! Không hổ là Diệp Hạo, khiến rất nhiều chí tôn trẻ tuổi, truyền nhân thánh địa khó mà địch nổi!”
Giờ khắc này, không ít người bắt đầu nhìn thẳng vào thực lực của Diệp Hạo, khiến bọn họ kiêng kị.
Vị sư tôn thần bí kia của hắn ta tuyệt đối không phải đơn giản, chiến lực của hắn ta, nhất là trình độ xuất thủ tàn nhẫn, đáng sợ.
Sắc mặt Thác Thiên Hạo Miểu tái nhợt, mặc dù cũng hiện ra thủ đoạn mạnh nhất của mình, nhưng lúc này, cũng không phải là đối thủ của Diệp Hạo, không ngừng rút lui, xương sườn sụp đổ, không ngừng ho ra máu.
Tất cả mọi người hãi nhiên.
“Tê! Diệp Hạo quá mạnh rồi?”
“Thảo nào ngay từ đầu hắn ta đã cuồng vọng như vậy, thì ra là có bản lĩnh.”
Có vẻ kết quả của trận chiến này sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
“Mâu đến!”
Diệp Hạo lần nữa quát lạnh một tiếng, ngay sau đó toàn thân Thác Thiên Hạo Miểu phát lạnh, cả người như rơi vào hầm băng.
Thấy hoa mắt.
Một đạo lưu quang màu đỏ đột ngột xuất hiện, từ cực tĩnh đến cực động, vô cùng quỷ dị, ẩn chứa linh khí kinh khủng, thần phù sáng chói, tuyệt thế sắc bén!
Hắn ta không còn lạnh lùng như trước nữa.
Cả người giống như một vị Hỏa Thần phẫn nộ, ánh mắt như lửa, tinh thần phấn chấn, mỗi một sợi tóc cũng như đang sáng lên.
Trong lòng bàn tay, một đoàn hỏa diễm ngưng tụ thành trường mâu bỗng dưng xuất hiện, tỏa ra hào quang vô cùng vô tận, theo Diệp Hạo mà động, đâm thẳng về phía mi tâm Thác Thiên Hạo Miểu.
Một kích này rơi xuống, Thác Thiên Hạo Miểu chắc chắn phải chết!
“Hắn ta vẫn hạ sát thủ.” Thiếu nữ họ Cố nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản.
Cách đó không xa, đám kì tài quý nữ, đệ tử đại giáo đến từ Tiên Vực nhìn một màn này cũng không nhịn được gật đầu, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Hay lắm.”
“Một kích này của Diệp Hạo, lại có sáu cấm chi lực, chỉ là Khai Thiên cảnh lục chuyển, đã có thể địch Hoàn Nhất cảnh tam chuyển.” Trong đó một nam tử mặc chiến giáp, khí vũ hiên ngang gật đầu nói.
Sáu cấm chi lực, đại biểu cho phá sáu tiểu cảnh giới.
Nhưng Diệp Hạo còn phá một đại cảnh giới nữa, khiến bọn họ không khỏi có chút chấn kinh.
“Không ngờ trong thế giới quy tắc hoang vu này, lại có thể gặp được kỳ tài như vậy, nếu ở Tiên Vực, không chừng còn có thể phá thêm mấy cấm, thậm chí đạt tới bát cấm chi lực.” Một vị nữ tử khác nhận xét, trên mi tâm nàng ta mọc ra lân phiến, cơ thể có hào quang chảy xuôi, khí tức vô cùng cường đại, đến từ một chủng tộc cổ lão, có thể so với hoàng tộc Thái Cổ.
“Đáng tiếc, hình như đã có một phương vô thượng đạo thống coi trọng Diệp Hạo rồi, đã có người đến hạ giới, duỗi ra cành ô liu với hắn ta.”
Bên cạnh bọn họ, là đám trưởng lão của hoàng triều và các thánh địa ở Trung Châu cung kính đứng thẳng, Thánh Tử truyền nhân của bọn họ, chỉ có thể đứng ở ngoài cùng.
Rất hiển nhiên, thái độ của bọn họ vô cùng cung kính với mấy người trẻ tuổi từ Tiên Vực đến hạ giới này.