Chương 175: Lão Gia Gia Cấp Bậc Chí Tôn, Không Thiền Giới Giới Tử
Mà ở bên cạnh, khóe môi Diệp Hạo vẫn nhếch lên nụ cười lạnh, vô cùng tự tin và phấn khích.
Lúc này ý cười đã biến mất, đôi mắt trừng lớn, không ngừng cứng lại, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, toàn thân rét run.
Giống như không thể tin được!
Một vòng hoảng sợ hiển hiện trên mặt hắn ta.
Vừa rồi nghe theo lời nói của Viêm Tôn, để Cố Khuynh Nhi ra tay giúp hắn ta, chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng...
Hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới!
Vị “Trường Sinh ca ca” mà Cố Khuynh Nhi nhớ mãi không quên, lại là công tử thần bí sau lưng hai người này!
Chuyện đã vượt khỏi dự đoán của hắn ta và Viêm Tôn ở trong giới chỉ.
Cố Khuynh Nhi quen biết vị công tử thần bí kia, hơn nữa từ nhỏ đã có tình cảm đặc biệt với người này rồi?
Trong nháy mắt, sau lưng hắn ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, hai tay hai chân cũng phát lạnh!
“Đều tại ngươi, nếu từ nay về sau Trường Sinh ca ca không thích ta...”
Lúc này, Cố Khuynh Nhi đột nhiên quay đầu, vẻ mặt lạnh như băng nhìn Diệp Hạo, lộ ra sát ý băng hàn vô cùng xa lạ với hắn ta.
“Khuynh Nhi muội muội...”
Diệp Hạo cũng không nghĩ tới Cố Khuynh Nhi lại đột nhiên nói như vậy, thanh âm phát khô, sinh ra một cỗ không ổn.
Vẻ mặt Cố Khuynh Nhi băng lãnh đến cực điểm, “Ngươi không có tư cách gọi hai chữ Khuynh Nhi này, nếu bởi vì ngươi mà khiến Trường Sinh ca ca chán ghét ta, ta chắc chắn ta đích thân chém ngươi!”
Lúc nói chuyện, khí tức băng hàn cường đại bao phủ hắn ta, băng vụ thần phù lấp lóe chảy xuôi quanh người nàng.
Giữa Trường Sinh ca ca và giao tình của mình với Diệp gia trong nhưng năm này, nàng sẽ không do dự lựa chọn theo lập trường của mình!
“Ngươi...”
Sắc mặt Diệp Hạo đại biến, vô cùng xanh xám khó coi, trong lòng nhiều hơn chính là không cam lòng phẫn nộ!
“Từ nhỏ ta đã đối xử với ngươi tốt như vậy, lần đó yêu thú xông vào viện lạc của ngươi...”
Cố Khuynh Nhi lạnh lùng ngắt lời hắn ta, “Đó là thủ đoạn nhỏ mà ngươi thiết kế ra, ngươi tưởng giấu diếm được ai?”
Lúc này.
Tu sĩ xung quanh cũng phát hiện không đúng, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chấn kinh, không thể tin được!
Đôi mắt của đám tu sĩ trừng lớn, sau khi phản ứng lại, cũng không nhịn được lắc đầu cười khổ, ném ánh mắt đáng thương về phía Diệp Hạo.
“Chuyện biến lớn như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta sẽ không tin tưởng...”
“Đoán chừng Diệp Hạo cũng không ngờ chuyện sẽ như vậy. Vốn cho là mình nắm chắc thắng lợi, kết quả người dựa vào lại là người của đối phương, chậc chậc chậc...”
“Đổi lại là ta, đoán chừng cũng bị tức đến phát điên!”
Tất cả tu sĩ đều đang nghị luận, vô cùng mỉa mai.
Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, đám kì tài quý nữ đến từ Tiên Vực sớm có đoán trước, lắc đầu, đều thương hại Diệp Hạo.
Mặc dù không biết rõ nguyên nhân... Nhưng đắc tội với vị kia, Chân Tiên cũng không thể cứu được ngươi!
Diệp Hạo đang phẫn nộ, không cam lòng!
“Con kiến hôi, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!”
Cổ Thần Mục lập tức cười lạnh, há miệng lớn, một chưởng ầm vang vỗ xuống, có ánh sáng vàng óng thần thánh chảy xuôi, khiến hư không xuất hiện bạch ngân nhàn nhạt, như muốn vỡ ra!
Cỗ uy áp này, đủ để nghiền nát bất kì Bán Thánh nào!
Vô số tu sĩ biến sắc, cơ thể muốn nổ tung!
“Diệp Hạo, mau lui lại!”
Diệp Hạo chưa bao giờ gặp được thần uy kinh khủng bực này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không động đậy được, lập tức tuyệt vọng.
Lúc này trong giới chỉ lại có một tiếng âm thanh cắn rắng truyền đến, giống như không cam lòng nhưng lại quyết tuyệt!
Sau một khắc!
Ầm ầm!
Hỏa diễm ngập trời bộc phát, tia sáng màu vàng chói mắt xuất hiện, va chạm với một chưởng này của Cổ Thần Mục.
Dường như hư không vỡ tan, hỏa quang đáng sợ xen lẫn, bao phủ phạm vị vạn trượng, hư không giống như bị thiêu đốt mà vỡ ra!
Toàn bộ hư không, cũng không thể tiếp nhận va chạm kinh thiên này, tiếng bạo khí chói tai vang lên không dứt, kéo dài không thôi.
Sóng âm va chạm quét ngang, cày dưới hồ nước mấy trăm trượng, mặt hồ có khe rãnh tung hoành, bọt nước bắn lên.
Mặt hồ ngàn trượng đã vô thanh vô tức chìm xuống ba trăm thước, toàn bộ sinh linh đều bị dư ba linh lực đáng sợ này mẫn diệt, hóa thành bột mịn.
Oanh động kinh thiên như vậy, thậm chí khiến Cổ Thần Mục phải lui lại mấy bước, thân thể vỡ ra mấy lỗ hổng, suýt chút nữa đứng không vững, vẻ mặt có chút kinh hãi.
Vô số tu sĩ hãi nhiên muốn tuyệt, quỳ xuống ngã xuống dưới đạo dư ba này, không tiếp nhận được một luồng khí tức bá đạo tuyệt luân trong đó!
“Cực đạo hỏa chi quy tắc!”
Một bên, trên váy trắng của Liên Tinh đã nhiễm một chút cháy đen, bảo vệ hai người Thác Thiên Hạo Miểu và Thác Thiên Ngọc Linh, từ một mảnh hư không khác hiện thân, lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Tên sâu kiến kia chạy trốn rồi.”
Bọn họ cũng không nghĩ tới, sau lưng Diệp Hạo lại ẩn giấu một vị Chí Tôn.
......
“Vận khí còn tên sâu kiến này thật tốt.”
Nhìn Diệp Hạo đã biến mất không thấy gì nữa, vẻ mặt Cổ Thần Mục hơi khó coi, sau đó khàn giọng nói.
Không nghĩ tới sâu kiến đã nằm trên tay mình còn có thể chạy thoát.
Phải biết tu vi của hắn ta là Bán Thánh cảnh.
Hơn nữa cũng biết rõ đạo lý sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực, cộng thêm lúc đầu công tử cũng đã thông báo.
Vì thế ngay từ đầu, hắn ta đã trực tiếp vận dụng toàn lực, Diệp Hạo không thể sống sót được mới đúng.
Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu của hắn... Vừa rồi đạo khí tức bộc phát kia, khiến hắn ta không nhịn được hãi nhiên, đó tuyệt đối là cấp bậc Chí Tôn.
Mặc dù chỉ là một sợi rất yếu ớt, nhưng tuyệt đối không sai, trình độ nắm giữ hỏa chi quy tắc của vị kia vượt qua tưởng tượng, khiến hắn ta sợ hãi.
Hỏa Chi Chí Tôn!
Nếu không, chỉ dựa vào sợi khí tức yếu ớt kia, sẽ không thể đánh lui hắn.
“Chắc hắn đó là tàn hồn của một vị Chí Tôn nào đó, hơn nữa còn là loại sắp tiêu tán, nếu không thực lực sẽ không yếu như vậy, dù sao thời kì đỉnh phong của Chí Tôn, một sợi khí tức cũng đủ để hủy diệt hai chúng ta ngàn tỉ lần.” Liên Tinh lắc đầu nói, đồng thời bảo Cổ Thần Mục không cần tự trách, đây không phải nguyên nhân do hắn ta.
Mạng của Diệp Hạo chưa đến tuyệt lộ, thủ đoạn không ít.
“Không trách được lúc công tử phái hai chúng ta đi đã nói, không giết được Diệp Hạo thì thôi, nói hắn không dễ giết. Thì ra công tử đã sớm dự liệu được tất cả.”
Sau đó, Cổ Thần Mục lại bừng tỉnh nói, nhớ tới lúc Cố Trường Sinh bàn giao với hắn ta có nói như vậy, càng thêm sùng kính và cuồng nhiệt với công tử.
“Đúng vậy... Công tử sâu không lường được, đã sớm dự liệu được tất cả, nói trên người Diệp Hạo có không ít dị số, bảo hai chúng ta cố gắng đưa hai tỷ đệ nhà Thác Thiên về là được rồi.” Liên Tinh cũng gật đầu nói.
Lúc này, tất cả tu sĩ đang sợ ngây người, cũng từ trong dư ba kinh khủng kia lấy lại tinh thần.
Nhưng tu sĩ chết trong dư ba này cũng không phải số ít, chính là không kịp tránh lui, bị dư ba trực tiếp oanh thành đoàn huyết vụ, hình thần câu diệt.
“Vậy mà Diệp Hạo vẫn chưa chết... Hơn nữa còn có thủ đoạn như vậy, thật sự quá kinh người!”
“Nhưng hắn đắc tội với vị công tử thần bí kia, chắc hẳn thời gian tiếp theo cũng không dễ chịu!”
Đông đảo tu sĩ nghị luận ầm ĩ, rất nhiều người tiếc hận, cũng có người cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy Diệp Hạo đúng là muốn chết.