Chương 2: Cố Trường Sinh, Bắt Đầu Hỗn Độn Thể
Nam tử áo xám có khuôn mặt phổ thông, vóc dáng trung đẳng, đứng ở nơi đó, lại giống như trở thành trung tâm của thiên địa, khiến người ta không thể coi nhẹ.
“Tiên Thiên Hỗn Độn Thể, lại kèm theo một khối xương trường sinh.”
Nam tử áo xám gật đầu, mở miệng đáp.
Lời nói vẫn bình tĩnh nhưng khó nén được sự chấn kinh và kích động.
Được lão tổ khẳng định, hô hấp của tất cả lão nhân trong đại điện không khỏi cứng lại, sau đó bắt đầu trở nên hưng phấn và kích động.
Sắc mặt tất cả mọi người đỏ bừng.
Lấy tâm cảnh của bọn họ, cũng không nhịn được cười lên ha ha.
“Quá tốt rồi, thế mà thật sự có Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết tồn tại, còn xuất hiện ở Cố gia chúng ta!”
“Có được xương trường sinh đã hiếm có trên đời, đừng nói đến Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết... Ha ha ha... Một thế này, thiên mệnh tại Cố gia ta, lấy vị trí Tiên Đế cũng có thể!”
“Đứa nhỏ này, tương lai tuyệt đối có thể lên cửu thiên, phía dưới trấn thập địa, trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!”
Ngay lúc tất cả lão nhân hưng phấn kích động, nam tử áo xám mỉm cười với đứa trẻ trong ngực, nói: “Từ hôm nay, ngươi liền tên là Trường Sinh.”
“Trường Sinh!”
“Ha ha, cái tên này rất tốt!”
Nhưng có một vị lão nhân có địa vị ngang hàng với mấy người họ suy tư một lát, lại lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Lão tổ, đứa nhỏ này sinh ra đã là Thánh, thật sự khiến người ta quá kinh ngạc rung động, ta chỉ lo lắng tương lai hắn vô địch, thiếu ma luyện, hay là chúng ta chém một chút căn cơ của hắn đi...”
Tất cả mọi người trong đại điện nghe nói như thế đều trầm mặc.
Hoàn toàn chính xác.
Đứa nhỏ này vừa ra sinh đã tự động thu nạp tinh hoa của nhật nguyệt, tinh khí thập phương, cướp đoạt vô tận đạo vận và linh cơ của vũ trụ cho bản thân.
Nếu không phải lão tổ xuất thủ phá vỡ không gian, đưa đến chỗ sâu trong vũ trụ, chỉ sợ toàn bộ đạo vực Nam Thắng sẽ bị thôn phệ sạch sẽ, biến thành một mảnh hoang vu vắng lặng.
Đột nhiên, nam tử áo xám giống như nghĩ đến cái gì, lắc đầu cười nói:
“Thôi, ta tin tưởng năng lực của tên tiểu gia hỏa này, cho dù chúng ta chém đi một chút căn cơ của hắn, thì tương lai hắn cũng sẽ một đường quét ngang.”
“Các ngươi nhìn trong tay hắn cầm cái gì đi...”
Nghe vậy, ánh mắt tất cả lão nhân nhìn sang, sau đó cùng chấn động.
Một cái ấn tỉ màu tím đậm đang nằm trong lòng bàn tay đứa trẻ, không lớn không nhỏ, vừa vặn nửa tấc.
Cái ấn tỉ này lấp lánh như sao trời, toàn thân có lạc ấn vô cùng phức tạp và huyền diệu.
Lấy tu vi của bọn họ, cũng cảm giác đầu váng mắt hoa, không dám nhìn nhiều.
“Đây là Hồng Mông Tử Kim, trong truyền thuyết chỉ khi có một đại thế giới hoàn toàn tịch diệt, sau đó lại sinh ra, mới có cơ hội đản sinh ra tiên vật.”
Nam tử áo xám giải thích, ánh mắt phức tạp cảm khái.
Đến tầng thứ như ông ta cũng sẽ động tâm với tiên vật.
Có thể nghĩ nó trân quý thế nào.
“Tê!”
“Kèm theo linh bảo, không, đây là kèm theo tiên bảo... rốt cuộc đứa nhỏ này có lai lịch thế nào?”
Tất cả lão nhân cũng dại ra.
...
Cố Trường Sinh.
Kiếp trước là người bình thường, nói đúng hơn là cô nhi.
Sở dĩ có cái tên như vậy, hoàn toàn là do lão viện trưởng hi vọng hắn có thể sống lâu một chút.
Đáng tiếc không như mong muốn, đột nhiên xuất hiện một trận tai nạn xe cộ, đã kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của hắn.
Lần nữa tỉnh lại, hắn đã là một đứa trẻ.
Nói thật, trên đường xuyên qua hắn đã tỉnh lại một lần, đồng thời hắn đã tận mắt nhìn thấy một vài cảnh tượng.
Hắn biến thành một hạt giống.
Đó là một hạt sen lớn bằng ngón cái.
Bên ngoài quấn quanh những vết tích thần bí cổ lão, dường như thể hiện đại đạo, cũng giống như ngưng tụ quy tắc.
Giống như trôi nổi trong hư không vô ngần.
Xung quanh giống như cảnh tượng Hỗn Độn.
Hồng Mông mới bắt đầu, thậm chí hắn còn trông thấy thời gian, năm tháng chảy xuôi như trường hà đã tạo ra vết tích.
Hắn ngơ ngác trong không gian này, hắn dần ngủ say, mơ hồ nghe thấy tiếng cự nhân gầm thét, tiếng chém giết vô tận.
Sao một tiếng hét ‘Mở’ kiệt lực, ý thức của hắn đã biến mất.
Tỉnh lại lần nữa, hắn đã trở thành một đứa trẻ của Cố gia ở Tiên Vực Trường Sinh.
Tên cũng là Cố Trường Sinh.
Một thế này, hắn xuất sinh có thể nói là vạn cổ chưa từng có.
Không cần các lão nhân trong tộc nói, Cố Trường Sinh cũng có thể cảm nhận được, bởi vì mỗi thời mỗi khắc, thông qua hô hấp, hắn đều có thể cảm ngộ được quy tắc thay đổi kì diệu của thiên địa.
Và pháp lực vô tận mênh mông trong cơ thể.
Không nói đến giây phút hắn xuất sinh đã xuất hiện dị tượng kinh khủng.
Hắn hấp thu vô số tinh hoa của nhật nguyệt, thậm chí khiến một tinh vực không người bị tịch diệt khô kiệt.
Trong truyền thuyết, Hỗn Độn Thể là một thể chất rất cường đại, không có người thứ hai.
Mà hắn lại có một khối xương trường sinh, chỉ cần không vẫn lạc, tương lai thành tựu ít nhất cũng là một vị Trường Sinh!
Ngoài ra.
Trong tay hắn còn nắm một cái tiên bảo, Hồng Mông Ấn!
Đây là cái tên Cố Trường Sinh đặt cho nó.
Xuyên qua đã có món quà lớn, quả thực xa hoa đến mức người ta không thể tin được.
“Xuyên đến thế giới huyền huyễn này, ta vừa ra đời giống như đã đạt được trạng thái đỉnh phong của rất nhiều tiền bối, thể chất vô địch, thiên phú vô địch, đến bối cảnh cũng vô địch.”
Cố gia, cho dù trong Tiên Vực rộng lớn vô ngần, cũng có thể xếp vào hàng ngũ một trong những thế lực bất diệt nhất.