Chương 3: Tu hành, đánh vỡ gông cùm xiềng xích
Trong nháy mắt, Cố Trường Sinh đã chín tháng.
Thân là người xuyên việt, tự nhiên hắn không giống với những đứa trẻ bình thường, không khóc không nháo, trong mắt thường xuyên tràn ngập suy nghĩ của người lớn.
Đám lão nhân của Cố gia cũng không cảm thấy bất ngờ, càng không đối đãi với hắn giống như những đứa trẻ bình thường.
Cho dù là sinh hoạt hàng ngày hay là giảng giải tu luyện, đều có đãi ngộ đứng đầu.
Thần đảo sinh hoạt có phạm vi vạn dặm, xung quanh bao phủ vô số trận văn cường đại, có rất nhiều tồn tại kinh khủng âm thầm bảo vệ.
Nước uống chính là nước vô ngần của cửu thiên, một giọt có giá trị liên thành.
Cơm ăn là tinh khí của rất nhiều cường giả, địa long mạch lớn bị phong tỏa, lạc ấn linh vận thiên địa và vô số linh dược trân quý luyện thành.
Đến linh thực linh dược trồng trong cung điện của hắn cũng là do cường giả tinh thông lôi đạo pháp tắc trong tộc bất chấp nguy hiểm, xâm nhập chỗ sâu trong lôi kiếp thu thập đưa vào...
Xa xỉ đến mức khiến Cố Trường Sinh chết lặng.
Ai nói lôi kiếp dịch dùng để luyện thể?
Bảo huyết Trúc Cơ hắn dùng để luyện thể là do một lão nhân trong tộc xâm nhập vào nơi nào đó, bắt được một con dị thú Thái Cổ có khí tức kinh khủng, giết đi luyện ra.
Cũng may Cố gia là thế gia Trường Sinh, vô số năm qua tích lũy được vô số bảo tàng, lúc này mới chịu được tiêu hao.
Cũng không thương cân động cốt.
“Mặc dù ngươi là Thánh, nhưng có pháp lực mênh mông như vậy cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì ngươi chưa từng tu hành, không biết cách vận dụng chính xác, cũng không biết rõ sự huyền diệu chân chính giữa các cảnh giới, cho nên không thể ma luyện ra thực lực mạnh nhất.”
“Đây là gông xiềng, cũng là những thứ ràng buộc ngươi.”
Một vị lão nhân có bối phận cực kì cổ lão, trên mặt dúm dó như vỏ cây, giống như một trận gió thổi qua cũng có thể thổi ngã ông ta, đang kiên nhẫn nói về vấn đề tu luyện cho Cố Trường Sinh.
Trên mặt mang theo ý cười.
Cố Trường Sinh hơn chín tháng sớm đã có thể nói chuyện đi lại, lúc này vẻ mặt thành thật lắng nghe.
Đây coi như là lần đầu tiên hăn tiếp xúc với hệ thống tu luyện ở thế giới này.
Nhục Thân cảnh, Khí Hải cảnh, Uẩn Linh cảnh, Hồn Cung cảnh, Tích Địa cảnh, Khai Thiên cảnh, còn một cảnh...
“Ta đã biết, nhưng Ngũ tổ gia, lúc ta xuất sinh đạt đến một cảnh giới, dường như không ở trong những cảnh giới mà ngươi nói.” Cố Trường Sinh hơi nghi hoặc hỏi.
Mặc dù hắn chưa từng tu luyện.
Nhưng thiên phú tốt, vừa ra đời đã có pháp lực của Thánh Nhân cảnh.
Sắc mặt Ngũ tổ gia đen sì, sao đứa nhỏ này lại nói lời đả kích người như vậy.
“Ngươi phải hiểu một đạo lý, pháp lực cũng không có nghĩa là thực lực và cảnh giới, nếu bây giờ ngươi đối mặt với một vị Thánh Nhân cảnh chân chính, hắn tiện tay là có thể diệt ngươi. Mỗi một cường giả đều phải không ngừng ma luyện, cũng không phải sinh ra đã vô địch.” Ngũ tổ gia dạy bảo từng chút một, sợ Cố Trường Sinh bởi vậy mà tự cao tự đại, mất đi bản thân.
Đây cũng là chuyện mà đám lão nhân bọn họ lo lắng.
Một lão nhân đã sống mấy chục vạn năm dạy bảo, tuyệt đối có đạo lý của mình.
Cố Trường Sinh cũng hiểu, nghiêm mặt nói: “Ta nhớ kỹ lời dạy bảo của Ngũ tổ gia, ta hiểu rồi.”
Bây giờ hắn giống như một cái bình nhỏ, bên trong đựng đầy nước, nhưng miệng bình chỉ là một cái lỗ nhỏ như lỗ kim, có lẽ còn không bằng.
Cho nên bây giờ hắn không thể đổ nước ra được.
Đây chính là nguyên nhân Ngũ tổ gia nói cường giả Thánh Nhân cảnh có được pháp lực tương tự, nhưng có thể tiện tay diệt Cố Trường Sinh.
“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Ngũ tổ gia vui mừng nói.
Cho nên trong ba năm tiếp theo, mỗi ngày Cố Trường Sinh đều học cách vận dụng pháp lực của bản thân như thế nào.
Cũng thử thôn phệ thu nạp pháp lực trời sinh này, dung nhập vào thân thể.
Lão nhân trong tộc không chém rơi tu vi lúc hắn được sinh ra, chính là muốn xem hắn lựa chọn thế nào.
Nếu không như vậy, cuối cùng, cả đời hắn cũng chỉ dừng lại ở Chân Tiên cảnh mà thôi.
Đừng nghĩ chạm đến Tiên Vương cảnh, Tiên Đế cảnh phía trên.
Cứ như vậy, mỗi ngày xung quanh thân thể Cố Trường Sinh có vô số dị tượng vờn quanh.
Giống như diễn hóa thành một mảnh thế giới thần bí mênh mông.
Trong đó có Thanh Long hoành kích, Bạch Hổ gào thét, Chu Tước vỗ cánh, Huyền Vũ nắm núi, Thanh Liên cắm rễ...
Khí tức hỗn độn bao quanh người hắn, sinh ra từng luồng khí tức huyền diệu không rõ.
Rất nhiều lão nhân chăm chú nhìn hắn, sắc mặt tràn đầy thoải mái và hài lòng.
“Không hổ là Hỗn Độn Thể, ngộ tính nghịch thiên, thông minh như yêu... Phạm vi miệng bình càng lúc càng lớn.”
“Đúng vậy, lão tổ suy đoán không sai, chúng ta chỉ có thể dẫn đường cho hắn, tương lai tu hành vẫn phải dựa vào chính hắn.”
“Lão tổ cũng không dám dạy bảo quá nhiều, sợ dẫn sai đường cho hắn...”
“Đối mặt với đứa nhỏ này, không ai trong chúng ta dám nói con đường của mình là đúng.”
Lắc đầu, bọn họ có chút cay đắng cười nói.
Có đôi khi tư chất của hắn thể hiện quá kinh khủng, khiến bọn họ không dám dạy bảo hắn tu luyện như thế nào.
Bọn họ chỉ có thể nói cho Cố Trường Sinh kinh nghiệm tu luyện lĩnh ngộ và nhân sinh của bọn họ mà thôi.
Đột nhiên.
Cố Trường Sinh đang ngồi xếp bằng, thân thể hơi rung, pháp lực mênh mông tìm được miệng đột phá, bắt đầu điên cuồng phát tiết.
Một cảm giác huyễn hoặc khó hiểu xông lên đầu, chỉ cảm thấy trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng.
Sau đó.
Bên ngoài thân thể xuất hiện từng sợi tiên huy, lưu chuyển toàn thân, khiến toàn thân hắn đều thư thái, máu thịt, lục phủ ngũ tạng và xương cốt cũng được tưới nhuần.
Trong thời khắc này, hắn giống như có sức mạnh vô cùng vô tận.
“Cái gì? ! Miệng bình rách ra, tên gia hỏa này muốn đánh vỡ gông cùm xiềng xích bây giờ, lại phá vỡ cực cảnh...”
Các lão nhân nhìn thấy một màn này đều mở to hai mắt.
“Đứa nhỏ này, cảm thấy nhục thân của mình bị hạn chế sao? Nhưng hắn đã là Hỗn Độn Thể vạn cổ chưa từng có rồi!”
“Mặc dù không phải tự chém tu vi, nhưng có thể đưa tu vi trời sinh hóa thành căn cơ, quả nhiên mục tiêu của đứa nhỏ này không chỉ đơn giản là Chân Tiên cảnh...”