Chương 203: Đánh Lên Viễn Cổ Thần Sơn, Một Kiếm Này, Có Thể Bình Sơn Hải
Trên người nó có huyết dịch đen như mực nhỏ xuống, xùy một tiếng tạo thành từng lỗ thủng trên mặt đất, làm người ta kinh ngạc, rất khủng bố.
Mặc dù bị một kiếm chặt đứt, nhưng nó vẫn có lực sinh mệnh cường đại, không chết đi.
Sau một khắc, sưu một cái, nó từ trong phế tích rút ra, không chút do dự, hóa thành một đạo hắc ảnh chạy về phía chân trời, thậm chí thiêu đốt tinh huyết, sợ sẽ bị một luồng kiếm quang đánh trúng!
“Ma Đằng lão tổ không địch lại... Chạy trốn...”
“Chuyện này sao có thể... Làm sao người trẻ tuổi này lại khủng bố như vậy.”
Trên mặt đám sinh linh thần sơn vốn đang tràn đầy đắc ý và cung kính, bây giờ lập tức kinh hãi, trợn tròn mắt, hóa đá, ngốc trệ tại chỗ.
Sau đó một luồng kiếm khí bao trùm xuống, như hỗn độn khí, khiến chúng nó trực tiếp nghiền thành huyết vụ!
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi, kiếm khí mênh mông trên không trung như tinh không mênh mông, một luồng kiếm khí mang theo kiếm mang chém tới, có khí tức như giết sạch nhật nguyệt tinh thần.
Sau khi hắn đạt đến Hư Thần cảnh, vận dụng thần thông bảo thuật càng cường đại hơn.
Bị cỗ kiếm khí mênh mông áp chế, trận văn Bán Thánh và sát cơ tuyên khắc trên mặt đất cùng bộc phát, xen lẫn mà lên, sau đó vỡ toang!
Giờ khắc này, như tinh hà sụp đổ, bên trong viễn cổ thần sơn xuất hiện một trận thiên diêu địa động, mặt đất vỡ ra từng khe hở, vô số cổ mộc đổ sụp.
Dãy núi rung động, kiến trúc bên trên oanh sập!
“Xảy ra chuyện gì?”
“Đại địch xâm phạm sao? Đã rất nhiều năm không có ai dám đến viễn cổ thần sơn động thủ rồi.”
“Chẳng lẽ đây là một vị Thánh Nhân Nhân tộc không còn nhiều ngày giờ, muốn tới công phá viễn cổ thần sơn? Đơn giản không biết sống chết.” Từng đạo khí tức cường đại bay lên không trung, chấn kinh nhìn lại, sau đó phẫn nộ.
Bọn chúng còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng viễn cổ thần sơn chỉ gặp được vài vị Thánh Nhân Nhân tộc, chuyện đến đây công núi, chưa có kết quả bất ngờ nào.
Còn chưa bước vào viễn cổ thần sơn, đã hóa thành xương khô!
Bọn chúng cho rằng lần này cũng là một vị Thánh Nhân đến đây công núi, căn bản không nghĩ đến chuyện lúc trước có nhiều vị tồn tại kinh khủng thức tỉnh rời núi, không bao lâu sau đã cực tốc trở về.
Giữa những dãy núi nguy nga này, thật ra còn có mấy tòa thành trì to lớn cổ lão.
Trong đó, phần lớn sinh linh đều phụ thuộc vào viễn cổ thần sơn mà tồn tại, có các loại chủng tộc, thậm chí còn có Nhân tộc lấy tộc đàn mình làm huyết thực.
Đương nhiên đám người Cố Trường Sinh cũng không thèm để ý, rất nhanh ánh mắt đã khóa chặt một tòa thần sơn nguy nga trong đó, sát ý lăng lệ.
“Cút ra đây nhận lấy cái chết!”
Đạo âm phát ra, như có từng tiên văn cổ lão hiển hiện, mỗi một chữ đều giống như thánh dụ!
Tựa như ngôn xuất pháp tùy!
Âm thanh ầm ầm, khiến cả viễn cổ thần sơn đều bị kinh động, phát sinh đại địa chấn.
Đám cường giả bay lên không trung, vẻ mặt hãi nhiên, cơ thể hiển hiện vết rách, suýt chút nữa nổ tung!
“Rốt cuộc đây là tồn tại gì...”,
Bọn chúng kinh hãi muốn tuyệt, không thể tin được, bao nhiêu năm qua, chưa từng gặp phải tồn tại khủng bố như thế.
Thậm chí bọn chúng còn sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Thân ảnh mặc áo trắng đứng trên hư không quá hùng vĩ, giờ phút này che đậy đầy trời, xung quanh là tiên khí và hỗn độn khí bành trướng chìm nổi!
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, sừng sững không trung, toàn thân sáng lên, vung kiếm gãy Đại La lên, Tiên Lệ Lục Kim bao trùm trong đó, giờ phút này thần phù chảy xuôi, như từng khỏa sao trời nhấp nhô!
Một kiếm phát ra, kinh thiên động địa, thanh thế vô biên!
Mỗi một tế bào đều có hỗn độn khí dâng lên, kiếm khí mênh mông quét ngang, giống như thôi động một phương đại thế giới, sáng chói đến cực hạn, sức công phạt vô song!
“Vị đại nhân trẻ tuổi đến từ Tiên Vực.. Thật sự là hắn!”
“Hắn thật sự đến viễn cổ thần sơn rồi!”
“Tiên Vương áo trắng!”
Bên ngoài viễn cổ thần sơn, rất nhiều tu sĩ bản thổ đi theo Cố Trường Sinh đến đây, đều là hạng người cường đại.
Lúc này nhìn thấy cảnh trong đó, vẻ mặt không khỏi hãi nhiên, sau đó hiện ra vẻ cuồng nhiệt sùng kính.
“Lấy một kiếm, hủy sơn hải!”
“Viễn cổ thần sơn, hôm nay bị hủy!”
Từng vị cường giả uy tín lâu nămm tung hoành nhiều năm ở Trung Châu không khỏi kêu to, lệ rơi đầy mặt, quá kích động.
Vị đại nhân trẻ tuổi từ Tiên Vực hạ giới này, hôm nay sẽ công phá mảnh cấm khu này!
Bọn họ nhiệt huyết sôi trào, tuổi đã rất lớn, nhưng khó mà khống chế, không nhẫn nhịn nổi, kêu to như người trẻ tuổi vậy.
“Nhất định phải truyền tin tức ở nơi này ra, để tất cả tu sĩ ở Trung Châu biết rõ, cấm khu không phải không thể bình!”
“Nhân tộc ta, không thể lừa gạt!”
Liên Tinh và Cổ Thần Mục nhìn một màn này, cũng khó mà ức chế, tâm thần hoảng hốt, cảm động, phát run, đan xen các loại cảm xúc.
Đây chính là công tử mà bọn họ vẫn luôn nghe mệnh tôn sùng!
Sẽ vì hai người bọn họ mà bình mảnh cấm khu này!
“Đời này đi theo công tử, chính là chuyện may mắn nhất của ta!”
Bọn họ vô cùng kích động.
Trong kiến trúc phía dưới, các sinh linh tràn ngập hãi nhiên, khí tức giống như có thể hủy thiên diệt địa bao phủ.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng sinh linh vô cùng cổ lão khủng bố thức tỉnh, khí tức quét sạch bốn phương tám hướng, khiến bọn chúng biến sắc, không kịp xuất thủ.
Kiếm mang tinh hà đã rơi xuống, che khuất bầu trời, bành trướng mênh mông!
Bên trong Thần Sơn Ly Thiên!
Thành trì vô cùng rộng rãi, từ một khối tinh thạch màu ngọc bích to bằng chậu rửa mặt dựng thành, lúc này đang sụp đổ, trực tiếp phân giải, không thể chống cự một lát!
“Trời ạ, mấy tên Nhân tộc đáng chết... Làm sao dám đến thần sơn...”
“Mau mời lão tổ thức tỉnh!”
Đám sinh linh sau lưng mọc ra hai cánh hoảng sợ kêu to, vô cùng tuyệt vọng, không biết rõ đây là kẻ địch từ đâu ra, bọn chúng căn bản không có sức phản kháng, trong nháy mắt sụp đổ!
Tường thành bao la hùng vĩ như một dãy núi, thành lâu cao lớn như một tòa thiên cung, vắt ngang ở nơi đó, khí thế hào hùng.
Một kiếm này của Cố Trường Sinh quét xuống, đám tường thành thiên cung phía dưới không ngừng vỡ vụn, oanh sập, trực tiếp hóa thành tro tàn!
Chỗ rất sâu trong thành!
Sinh linh đông đảo, quân coi giữ cũng nhiều, bây giờ đều là một mảnh bối rối!
Bên trên thành thể khắc phù văn vô cùng cổ lão, không thuộc về thời đại này, lúc này bị một luồng kiếm quang áp sập, bắt đầu bộc phát!
“Nhanh đi mời lão tổ, mời nội tình!”
“Nếu không hôm nay sẽ bị diệt núi!”
Từng tiếng kêu to hoảng sợ vang lên, oán hận và không cam lòng, không nghĩ tới sẽ có một ngày bị người ta diệt núi, đây là chuyện căn bản không dám tưởng tượng!
Phù văn kinh khủng bộc phát, cũng là trận văn chống cự sau cùng, như một khỏa đại tinh đang chuyển động, quang mang lấp lánh, một loại khí tức đặc biệt phát ra.
Nhưng, theo kiếm quang rơi xuống, đã bị ma diệt, ầm vang một tiếng, nổ tung!
“Đây chính là tai họa các ngươi rước lấy.” Cố Trường Sinh sừng sững trên không trung, vẻ mặt không có một gợn sóng, một kiếm này lần nữa ép xuống.
Trong cung điện ở chỗ rất sâu!
Từng đội sinh linh mạnh mẽ xông ra, cưỡi dị thú.
Hiển nhiên vừa từ trong phong ấn phá xuất, tu vi cường đại, trên người có bảo giáp vũ khí, dùng thủ đoạn đặc thù tế luyện!
Kỷ luật nghiêm minh, giáp trụ sáng loáng, binh khí sắc bén, kim loại lấp lóe băng lãnh, có từng trận sát khí kinh thiên.
Lúc này!
“Giết! Vây giết người này!”
Trận văn sáng lên, trên mặt tất cả sinh linh đều lộ vẻ dữ tợn, bay lên bầu trời, bày ra trận pháp cổ lão, tiếng giết ngập trời, muốn mượn phương pháp này chống cự!
Phốc...
Nhưng mà...
Khiến bọn chúng kinh hãi tuyệt vọng là, mấy tên cấp độ Bán Thánh trong đó đã bị sụp đổ trong nháy mắt, không có sức chống cực nào!
Lúc đầu khí thế hừng hực, bây giờ bị kiếm quang quét qua, trực tiếp từ không trung rơi xuống như sủi cảo rơi xuống nước, nổ nát vụn!
Một kiếm này, có thể bình sơn hải, diệt thần sơn!