Chương 204: Ly Thiên, Ngươi Mẹ Nó Lừa Ta, Giết Tới Thần Sơn Chi Chủ Im Lặng Sợ Hãi
Chỗ rất sâu trong Thần Sơn Ly Thiên!
Một tòa cung điện to lớn giống như dãy núi, phù văn lấp lánh, giống như một ngôi sao trời đang xoay tròn.
Trong đó một đầu Ly Thiên Tước lớn như ngọn núi nhỏ, từ từ nhắm hai mắt, hấp hối, vết thương chằng chịt, vết thương lớn như cối xay, huyết dịch ngũ thải chảy xuôi, ẩn chứa lực lượng quy tắc kinh khủng, không cách nào khép lại, giống như muốn ma diệt tất cả.
Cảm giác được khí tức bên ngoài, nó khó khăn mở mắt, trong đó có hoảng sợ và hối hận.
Nó bị thương ở mười vạn đại hoang, sau đó tự biết không địch lại mấy người ở đó nên đã chạy về đây, nhất là nam tử áo trắng kinh khủng đến mức khiến tâm thần người ta phát run kia, không thể cướp đoạt tiên bảo nữa.
Cho nên nó lựa chọn rút đi.
Lúc ấy tổng cộng có bảy người đến, chỉ có ba người trở về, bốn người khác đã vẫn lạc trong đó!
Toàn bộ viễn cổ thần sơn, ngoại trừ mấy người bọn chúng ra, không còn ai biết việc này nữa. Dù sao bốn vị tồn tại kinh khủng vẫn lạc, lúc trước, đó là chuyện căn bản không thể tưởng tượng được.
Về phần những người ở trong mười vạn đại hoang kia.
Mặc dù Ly Thiên Tước biết được bọn họ từ Tiên Vực hạ giới, sau lưng là thế lực rất đáng sợ.
Nhưng nó cũng không sợ, chuẩn bị trở về thần sơn, tu dưỡng thân thể trước, có cơ hội lại báo thù.
Tại Tiên Vực, sau lưng nó cũng có truyền thừa cường đại, chính là mạch Thôn Thiên Tước trong hoàng tộc Thái Cổ!
Tương lai Không Thiền Giới đại loạn, nó sẽ phi thăng đến Tiên Vực, tự nhiên không sợ.
Nhưng hiện tại, nó đang phát run, sợ hãi!
Tuyệt đối không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, vị trẻ tuổi vô cùng kinh khủng kia lại dám đánh lên Thần Sơn Ly Thiên, giết vào hang ổ của nó!
Cả tòa thần sơn đã bị đánh nát hơn phân nửa, sắp phế đi!
Tòa cung điện này cũng đang lung lay lắc lư, sáng lên, chỉ chống cự sau cùng, sau một khắc, từng sợi kiếm khí không gì có thể xâm nhập vào, thần phù diễn hóa, oanh mở cửa ra vào!
“Thì ra là trốn ở chỗ này.” Cố Trường Sinh từ tốn nói, cầm kiếm đi vào, áo trắng như tuyết, siêu nhiên xuất trần.
Liếc mắt, liền phát hiện đầu Ly Thiên Tước nằm trong góc kia, thương thế quá nặng, khẽ động đã có vết máu chảy xuống!
“Ngươi muốn làm gì? Nhân tộc tiểu bối, ta chính là Ly Thiên chi chủ! Không cho ngươi nhục nhã!”
Ly Thiên Tước hét lớn, rất hoảng sợ, phát hiện người trẻ tuổi còn cường đại hơn lúc trước nó nhìn thấy rất nhiều, đứng ở nơi đó lại giống như một mảnh vực sâu thâm thúy, sâu không lường được!
Một người một kiếm, giết vào viễn cổ thần sơn, bình sơn môn của nó!
Không thể không nói, hắn thật sự mạnh đến kinh khủng, vẻ mặt tự nhiên không màng danh lợi, giết vào trong thần sơn, nhưng không có bất kỳ lo lắng nào.
Cố Trường Sinh bình thản nhìn nó, suy nghĩ giết nó ngay thì quá lợi cho nó rồi, hắn còn chưa từng hưởng thụ qua hương vị của một con chim Thánh Nhân cảnh.
Hắn có chút hiếu kì mùi vị đó sẽ là như thế nào.
Sau lưng, cũng có tu sĩ Nhân tộc to gan đi vào cấm khu, cẩn thận nghiêm túc, tâm thần phát run, kích động không thôi, lần thứ nhất bước vào mảnh cấm khu nổi tiếng ở Trung Châu này.
“Những chuyện xảy ra ngày hôm nay, mỗi một chuyện đều rung động khó đè nén, khiến da đầu run lên, không dám tin!”
“Đúng vậy, vị đại nhân trẻ tuổi đến từ Tiên Vực kia chính là vị Tiên Vương áo trắng trước mặt này, một người một kiếm, giết đến thiên địa thất sắc, sơn hải giai bình.”
Ba người Liên Tinh, Cổ Thần Mục, Cố Khuynh Nhi đều ở sau lưng Cố Trường Sinh, vẻ mặt yên tĩnh lạnh nhạt, hoàn toàn không lo lắng an nguy.
Ong!
Chân trời.
Có một tồn tại kinh khủng giáng lâm, nó đã thức tỉnh, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đến nơi này, đằng đằng sát khí!
Nó cũng là sinh linh bên trong viễn cổ thần sơn, núi đã bị người ta tấn công, rất nhiều trận văn trên thần sơn cũng bị ma diệt, khiến cho đám tu sĩ Nhân tộc có thể tiến vào như giẫm trên đất bằng, đương nhiên là có chung mối thù rồi!
Một bên khác!
Một vòng mặt trời màu đen xuất hiện, một tồn tại kinh khủng nữa chạy đến, sáng chói mắt, khiến người ta không mở mắt ra được.
Đây cũng là một con cự cầm, rơi xuống đất đã phát ra Thánh uy, hóa thành một sinh linh rất đáng sợ, nhìn rất trẻ trung.
Sau lưng mọc ra hai cánh, cơ thể sáng lên, chiếu rọi phía trước, nhìn vô cùng khiếp người.
“Làm sao đều là giống chim vậy? Nhưng cũng tốt, hình người ta cũng hạ miệng.” Cố Trường Sinh cười khẽ, lơ đễnh, căn bản không đặt đám sinh linh thần sơn này vào trong mắt, xưng hô là giống chim, thậm chí nói muốn ăn thịt bọn chúng.
Hôm nay hắn đến đây, đương nhiên là muốn bình vài toà thần sơn này, nếu có người có dũng khí xuất thủ ngăn cản, hắn thuận tay bình đi là được!
Hắn không thèm để ý đến Không Thiền Giới, đừng nói đến cấm khu tự lập gì đó, giống như trò cười vậy.
Đến một kiếm của hắn cũng đỡ không nổi, có tư cách gì xưng là cấm khu?
“Ly Thiên huynh.”
Con chim lớn màu đen rơi xuống đất, sắc mặt trầm xuống, hiện lên lãnh ý.
Nó và Ly Thiên Tước là họ hàng gần, cùng là hậu đại của mạch Thôn Thiên Tước, đầu nào có huyết mạch cường đại thì có thể diễn hóa bản thể của Thôn Thiên Tước, chính là thái cổ đại hung, danh xưng trời cũng có thể nuốt!
Cuộc đời hận nhất bị người ta gọi là chim!
Sau đó, nó phát hiện thảm trạng của Ly Thiên Tước, không khỏi giật mình, nó mới tỉnh lại, căn bản không biết rõ nguyên nhân.
“Hận Thiên huynh, cứu ta, kẻ này muốn giết ta!”
Ly Thiên Tước mừng rỡ như điên, vội vàng hét lớn, như trông thấy cứu tinh, cũng không giải thích tiền căn hậu quả, biết mình trái lý.
Hận Thiên Tước gật đầu, đang muốn động thủ.
“Ly Thiên huynh, ta tới cứu ngươi!”
Đúng lúc này, một tồn tại từ một phương khác đằng đằng sát khí đi đến, hừ lạnh một tiếng, nó là sinh vật hình người, từ một tòa thần sơn khác đến đây.
Khí tức của nó cường đại, chính là Thánh Nhân cảnh hậu kỳ, há miệng trực tiếp phun ra một thanh kiếm, dài một thước, tỏa ra ánh sáng lung linh, hóa thành một dải lụa bổ tới.
Thanh kiếm này dùng hàm răng của một tồn tại không biết tên rèn luyện mà thành, toàn thân xanh biếc, không gì không phá.
Từ khi nó tung hoành Không Thiền Giới đến nay, vẫn dùng đến hiện tại, đánh đâu thắng đó, đến hư không cũng có thể tuỳ tiện mở ra.
“Đinh!”
Nhưng mà, tại thời khắc này, vẻ mặt Cố Trường Sinh vẫn bình thản, trực tiếp chấn chỉ, đối cứng với thanh kiếm này, cũng không có gì để ý.
Thanh kiếm xanh biếc kia run rẩy, phù văn lấp lánh, bộc phát ba động đáng sợ, sau đó răng rắc một tiếng, đứt gãy, trực tiếp chia năm xẻ bảy!
“Sinh vật hình người kia, ngươi đến đây, thật sự muốn chết mà.” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, kiếm gãy Đại La trong tay chém ra, một đạo kiếm quang vô cùng kinh khủng, đủ để chiếu rọi vạn cổ tuế nguyệt rơi xuống!
Trên đó tiên thi chìm nổi, huyết hải bốc lên!
Hắn trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, muốn uy hiếp tứ phương!