Chương 211: Giao Thủ Luận Bàn, Đạo Chân Lĩnh Vực, Ma Nữ Chấn Kinh
Bình thường lượng cơm của Cổ Thần Mục rất kinh người, lúc này ngoạm mấy miếng thịt lớn, trong cơ thể lập tức vang lên thanh âm ù ù, là âm thanh khí huyết chảy xuôi, như lôi minh.
Lực lượng của tộc Cổ Thần lớn đến kinh người, hắn ta càng là người đặc biệt trong đó.
Liên Tinh an tĩnh ở bên cạnh Cố Trường Sinh rót trà cho hắn, vẻ mặt thanh lãnh nhu thuận, cũng không nóng nảy, trước công tử ăn trước.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Cố Trường Sinh không khỏi cười, vuốt mũi nhỏ của nàng nói, “Ta cũng có tay, loại chuyện nhỏ này không cần ngươi làm.”
“Vâng, công tử.” Liên Tinh đỏ mặt, lời nói như nỉ non, rất nhẹ.
Bởi vì hành động thân mật của Cố Trường Sinh mà mừng rỡ, nhịp tim đập nhanh.
“Lúc này, uống trà không tiện, nếu có rượu đúng là rất tốt...”
Cố Trường Sinh bỗng nhiên cười một tiếng, trong ánh mắt nghi hoặc của tất cả mọi người, nhìn ra bên ngoài viện lạc.
Ong!
Giữa thiên địa, giống như có khí tức bất thường hiển hiện, một tầng khí thế mông lung bao phủ, quang hoa lưu chuyển, núi sông biến sắc, gió ngừng mây trệ.
“Người nào? Dám quấy rầy nhã hứng của công tử?”
Trên mặt Liên Tinh đột nhiên hiện ra lãnh ý, không còn nhu thuận như vừa rồi, có sát khí tràn ra.
Trong mơ hồ, bên người nàng có huyết hải chìm nổi, vô số thi hài cuồn cuộn bên trong, khiến người ta giật mình!
Ngược đai, con ngươi của Doanh Nhiếp co rụt lại, từ môn thuật pháp này cảm nhận được cái gì đó, người tới, có lẽ là người hắn ta nhận biết!
“Tới thì tới, cần gì phải trốn tránh như vậy.” Vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi, tự nhiên, vung ống tay áo lên, đánh ra một đạo thần quang, giống như ẩn chứa ngàn vạn quân cự lực, hư không phía trước ong một tiếng, suýt chút nữa nổ tung.
Cỗ khí thế mông lung này lập tức tiêu tán, giống như thủy triều lui bước!
“Trường Sinh công tử đúng là sâu không lường được như lời đồn, còn chưa gặp mặt đã động thủ, có phải không hợp với đạo làm người không?”
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ của nữ tử truyền đến, thanh âm đinh đang như nước suối, cũng như thanh tuyền chảy xuôi, trong trẻo êm tai, lại có một cỗ mị hoặc.
Bên ngoài viện lạc, một mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi đi tới.
Vóc người nàng ta cao gầy, mặc linh bào màu xanh nhạt lộng lẫy, khoác bên ngoài là một chiếc áo choàng có mũ màu đỏ.
Tóc dài đen nhánh dài đến dưới thắt lưng, có lọn tóc rơi xuống hai bên mặt, dùng hai sợi vải bằng gấm cột lại.
Dung nhan chọc lòng người, họa loạn chúng sinh.
“Ma nữ của Xiển Thiên Giáo.” Vẻ mặt Doanh Nhiếp hơi trầm xuống nói.
Xiển Thiên Giáo, là một đạo thống thần bí cực kì cổ lão ở Tiên Vực.
Nữ tử này, chính là truyền nhân của Xiển Thiên Giáo, trên người chẳng những không có bất kỳ đạo ý nào, ngược lại một thân ma tính, thực lực vô cùng thần bí.
Nàng ta vừa hiện thân, đã khiến sau lưng đám người Cố Khuynh Nhi, Cổ Thần Mục hiện lên một tầng hàn ý.
Đây tuyệt đối là một vị tuổi trẻ cấm kị vô cùng cường đại, ít nhất cũng cùng một cấp bậc với truyền nhân của Đọa Long Lĩnh, truyền nhân của tộc Kim Sí Đại Bằng.
Trong một khu vực, có thể tung hoành không địch, khó có địch thủ, nhiều thủ đoạn.
“Không biết trong hồ lô của ma nữ này ẩn chứa thứ gì.” Doanh Nhiếp rất kiêng kị nàng ta, bởi vì người đưa hắn ta vào Xiển Thiên Giáo chính là đầu Thanh Ngưu kia, bảo hắn đừng trêu chọc vị ma nữ này, rất có thể đánh không lại người ta.
Trước đó hắn ta nghe trộm được nàng ta cũng hạ giới, không ngờ thật sự gặp được.
Nếu người bình thường bị ma nữ này nhìn chằm chằm như thế, đã sớm không chịu được, phải dời mặt đi
Nhưng đương nhiên Cố Trường Sinh không phải người bình thường, vẻ mặt hắn cũng không có quá nhiều thay đổi, ngược lại còn đối mắt với ma nữ vài lần, ánh mắt hứng thú.
Sau đó, Cố Trường Sinh lắc đầu khẽ cười nói, “Không hợp với đạo làm người thì không phải, nhưng cũng là một diệu nhân, đúng lúc bên cạnh ta đang thiếu người rót nước làm ấm giường, cô nương tự đưa tới cửa, thật là trùng hợp.”
Làn da trắng nõn, giống như thổi qua sẽ vỡ, ngũ quan đẹp đến mức giống như người trong tranh.
Cho dù là họa sĩ khó tính nhất, cũng không thể tìm ra một tia tì vết, có hiện tượng điên đảo chúng sinh.
Nghe vậy, trên mặt Liên Tinh và Cố Khuynh Nhi đều hiện ra địch ý, nhất là Liên Tinh, hàn ý và sát khí trên người giống như sắp hóa thành băng tuyết, bao trùm tứ phương.
Mặc dù biết rõ đây là công tử nói đùa, nhưng nàng vẫn không nhịn được, muốn giải quyết nữ tử trước mắt này.
“Ta cũng cảm thấy Trường Sinh công tử là diệu nhân, Không Thiền Giới đã đại loạn, còn có tâm tình nhàn nhã ở đây ăn thịt, mặc dù thịt Thánh Nhân hiếm thấy, nhưng như vậy cũng thật thanh nhàn.”
Ma nữ cười khanh khách một tiếng, sau đó không coi ai ra gì nói, “Hay là công tử theo ta trở lại Xiển Thiên Giáo, đồng mưu đại đạo, đi đến đỉnh phong, nhiều năm về sau, chẳng phải sẽ thành một đoạn giai thoại trên thế gian sao.”
Nàng ta hạ giới, chủ yếu là vì Diệp Minh Nguyệt, nên rất hiếu kì với Cố Trường Sinh.
Nam tử đáng giá để Diệp Minh Nguyệt để ý, rốt cuộc là người thế nào.
Trời sinh Hỗn Độn Thể, sinh mà làm thánh, có được tiên khí sinh cùng... Mỗi lời đồn đều cực kì khủng bố, có thể chấn động cổ kim, có vô địch chi tôn, lại xuất hiện trên cùng một người.
Nếu hàng phục hắn, thu làm tùy tùng, cũng là một trợ giúp lớn.
Nhưng hôm nay gặp mặt, nàng ta phải rất thận trọng, không thể tùy ý như trước.
Sâu không lường được!
Nếu giao thủ, thắng bại rất khó ngờ tới, dưới cái nhìn của nàng ta, khả năng mình thua là rất lớn, sẽ bị trấn áp.
“Doanh Nhiếp, làm sao ngươi cũng ở đây...”
Đột nhiên, ý cười trên mặt ma nữ biến mất, chú ý tới Doanh Nhiếp ở một bên, nhướng mày.
Nàng ta rất kính sợ với đầu Thanh Ngưu thần bí kia, hoài nghi nó có liên quan đến đầu Thanh Ngưu có trong điển tịch.
Doanh Nhiếp được Thanh Ngưu dẫn đến, dung hợp một cái đạo lửa thần bí mà mấy ngàn vạn năm không có người dung hợp.
Hơn nữa, không phải hắn ta và Cố Trường Sinh là kẻ thù sao?
Sao bây giờ lại ở đây bưng thịt ăn được?
Rốt cuộc mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì?
“Đồng mưu đại đạo?” Cố Trường Sinh khẽ cười nói, “Nhưng không biết cô nương có tư cách này hay không thôi? Đường của ta, cũng không phải người nào cũng có thể mưu.”
Oanh!
Hắn trực tiếp xuất thủ, hỗn độn khí lượn lờ, phù văn hiện lên dày đặc trong lòng bàn tay, như vuốt rồng, bao trùm lân phiến, như vạn vạn quân thần lực, vô cùng đáng sợ.