Chương 212: Giao Thủ Luận Bàn, Đạo Chân Lĩnh Vực, Ma Nữ Chấn Kinh (2)
Dùng Vạn Hóa Thần Hình diễn hóa Chân Long Bảo Thuật, mặc dù chỉ có ngoại hình, nhưng khí tức rất kinh khủng. •
Khí thế đáng sợ trực tiếp khiến hư không nổ tung, nhưng lại bị Cố Trường Sinh khống chế trong một chưởng, biến nặng thành nghe, dư ba chưa tản ra, không lan đến khu vực này.
Ong!
Vẻ mặt của ma nữ cũng không ngoài ý muốn, nàng ta đã sớm biết nhục thân của Cố Trường Sinh mạnh, dù sao cũng là Hỗn Độn Thể, nàng ta không dám ngạnh kháng.
Đoán chừng dưới một chưởng này, Thánh Nhân cũng phải hóa thành thịt nát.
“Thực lực của Trường Sinh công tử quả nhiên cường hãn, tiện tay đánh ra một kích đã có thần uy như thế.”
Nhưng nàng ta cũng không sợ, trên người có bảo quang chảy xuôi, tựa như sương mù bỗng nhiên tán đi, sau đó giữa thiên địa giống như bị mực vẽ bao phủ, chỉ còn lại hai màu trắng đen.
“Đạo Chân lĩnh vực.”
Trong lòng Doanh Nhiếp kinh hô, có chút kiêng kị.
Đây là một môn thần bí thuật pháp của Xiển Thiên Giáo, bên trong Đạo Chân lĩnh vực, tất cả những thứ nhìn thấy, có thể thật cũng có thể giả, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Sát chiêu trong đó, có thể là thật, cũng có thể là giả.
Ma nữ tiếp nhận một kích tùy ý này của Cố Trường Sinh, sau đó một kích này đã tan biến trong Đạo Chân lĩnh vực.
Đồng thời tiếng cười của nàng ta từ mảnh thiên địa này truyền đến, như chuông bạc, trong trẻo mà mị hoặc.
“Trường Sinh công tử, chỉ có man lực như thế là không được nha.”
“Loè loẹt.” Trên mặt Cố Trường Sinh vẫn lộ ra ý cười khẽ, không hề thay đổi, trong mắt có tiên quang lóe lên một cái rồi biến mất, phát hiện huyền diệu trong thế giới hai màu đen trắng kia, một chưởng lần nữa bao trùm xuống.
“A, làm sao ngươi có thể tìm được ta...” Ma nữ hơi kinh ngạc, hư không run rẩy, bị lực lượng khủng bố xé mở, Đạo Chân lĩnh vực bị phá, thân ảnh của nàng ta lập tức rơi vào một bên khác, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngoại trừ Diệp Minh Nguyệt dùng Trọng Đồng có thể khắc chế môn pháp thuật này của nàng ta ra.
Cố Trường Sinh là người thứ hai có thể phá vỡ nó nhanh như vậy, dường như liếc mắt đã phát hiện sơ hở trong đó.
Chuyện này khiến nàng ta nghi hoặc không hiểu.
Thấy Cố Trường Sinh muốn tiếp tục xuất thủ, toàn thân ma nữ sáng lên, thi triển một môn cực tốc, thân ảnh lần nữa lướt ngang đi, cũng mở miệng nói, “Trường Sinh công tử, ta là bạn tốt của Minh Nguyệt, không phải kẻ địch.”
Lúc này, nàng ta cảm thấy Cố Trường Sinh càng sâu không lường được, không muốn tuỳ tiện giao thủ, không muốn đối địch với hắn.
Chỉ tùy ý một kích, đã có uy thế trấn áp Thánh Nhân.
Cảnh giới của nàng ta cao thâm, nhưng nếu muốn thắng, cũng rất khó khăn, cơ bản không thể so sánh.
Ma nữ cũng không rõ ràng Cố Trường Sinh có bao nhiêu thủ đoạn, nhưng chỉ dựa vào lực lượng nhục thân đã khiến nàng ta vô cùng đau đầu rồi, bị quẹt vào không chết cũng bị thương.
Hơn nữa, một trong những đặc tính của Hỗn Độn Thể là vạn pháp bất xâm, vạn thuật không dính, có rất ít thần thông thuật pháp có tác dụng với hắn, có thể nói là vô cùng khó chơi.
Không cần thiết, thật sự không muốn giao thủ với hắn.
Vừa rồi chỉ là hưng khởi, giống như thăm dò một phen, kết quả phát hiện hắn còn cường đại hơn nàng ta tưởng tượng rất nhiều.
Cố Trường Sinh thu tay lại, ý cười biến mất, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng ta nói, “Người cô nương nói tới chính là Diệp Minh Nguyệt công chúa của Vũ Hóa tiên triều?”
Ma nữ gật đầu nói, “Đúng vậy, Minh Nguyệt để ta đến nói với Trường Sinh công tử một tiếng, yến thọ hai mươi tuổi của nàng, ngươi đừng quên đó, nếu không đến lúc đó nàng sẽ trực tiếp chạy đến Cố gia đại náo, mắng ngươi phụ lòng.”
Nàng ta nói đến đây, có chút buồn bực, vốn định cướp nam nhân mà Diệp Minh Nguyệt xem trọng đi, kết quả phát hiện hiện nay bản thân còn không có thực lực kia.
Nói không chừng sẽ bị phản trấn áp, đến lúc đó thì có chút thảm rồi.
Giống như Doanh Nhiếp, bây giờ dáng vẻ rất thành thật, khả năng rất lớn chính là bị trấn áp, biến thành người hầu gì đó rồi.
Tên gia hỏa này đúng là cường đại đến không hợp thói thường.
“Đương nhiên ta nhớ rõ chuyện này.”
Cố Trường Sinh gật đầu, đúng là hắn không quên chuyện này, nhưng nếu thọ yến đã đến, mà hắn vẫn còn ở Không Thiền Giới, thì phải trách hắn rồi.
Hạt giống thần hỏa, ai biết được lúc nào nó mới xuất thế.
“Hôm nay đến đây quấy rầy, không khỏi đường đột, vừa vặn đoạn thời gian trước ta bắt được mấy con cá, vậy thì mượn hoa hiến Phật đi.”
Nhìn Doanh Nhiếp thành thật chỉnh lửa, không có phong mang như ngày trước, ma nữ không khỏi cười một tiếng, ẩn chứa mị hoặc kinh người.
Nàng ta đưa tay lên, một con cá xuất hiện, đông một tiếng vẫy đuôi, hư không run rẩy, suýt chút nữa nổ tung.
Đó là một con cá màu vàng kim óng ánh, mặt ngoài mọc ra long lân tinh xảo, toàn thân vàng óng như ngọc.
Sáng long lanh, có thể nhìn thấy được xương cốt và máu, lại sinh ra râu rồng, cái đuôi thon dài, đôi mắt màu vàng vô cùng lấp lánh.
“Long Cốt Ngư.”
Cố Trường Sinh không khỏi ngạc nhiên nói.
Nhận ra đây là thập đại mỹ vị khó tìm ở Tiên Vực, nghe nói chỉ ở long cốt chi địa, mới xuất hiện loại cá này.
Loại cá này, cũng không phải sinh hoạt trong hồ nước.
Con cá trước mặt có khí huyết vô cùng kinh khủng, thậm chí không yếu hơn rất nhiều Thánh Nhân, chỉ vẫy đuôi, đã có thần quang chảy xuôi, hư không nổ tung!
Đây là lần đầu tiên hai tỷ đệ Thác Thiên Ngọc Linh và Thác Thiên Hạo Miểu nhìn thấy sinh linh Tiên Vực, rất hiếu kì, muốn xích lại gần nhìn xem.
Nhưng vừa tới gần đã cảm thấy khí huyết quay cuồng, cơ thể suýt chút nữa nổ tung, trong lòng hãi nhiên.
“Con cá này thật đáng sợ, giống như có thể tránh thoát trói buộc một giới này, hai ta tuyệt đối không phải đối thủ của con cá này.” Bọn họ chấn động đến không gì sánh nổi.
Ma nữ nhìn bọn họ một cái, cười nói, “Long Cốt Ngư này sinh hoạt trong hư không loạn lưu, bình thường muốn gặp cũng không gặp được, đúng lúc ngày đó bị ta bắt gặp mấy con.”
Hư không loạn lưu?
Hai người lại kinh hãi, đây là sinh linh đáng sợ gì vậy.
Liên Tinh cảnh giác nhìn chằm chằm ma nữ, luôn cảm thấy nàng ta không có lòng tốt.
Rất nhanh, ma nữ cực kì thuần thục cạo vảy, cắt thịt cá trắng như tuyết thành từng lát mỏng như cánh ve, sau đó lại lấy thạch đỉnh ra.
“Công tử không trợ giúp sao?” Ma nữ cười một tiếng với Cố Trường Sinh, phóng đỉnh, đặt lên trên đạo hỏa, Doanh Nhiếp rất kiêng kị nàng ta, nhanh chóng điều chỉnh lửa.
Cố Trường Sinh khẽ vuốt cằm, vung tay lên, thất thải Thần Tuyền lập tức tràn vào trong đó, một trận mờ mịt.
Trong thạch đỉnh nhanh chóng sôi trào, ma nữ bỏ từng lát cá màu vàng óng ánh vào trong đỉnh.
Ùng ục ùng ục...
Không bao lâu, thạch đỉnh liền có hào quang chảy xuôi, dị hương xông vào mũi.
Nàng ta lại lấy mấy cái bát đá ra, đưa cho đám người, mỗi người một cái.