Chương 216: Long Đằng Đánh Tới Trung Châu, Bên Trong Bí Cảnh, Lòng Đất Mở Một Khe Lớn (2)
Một nam tử gương mặt phổ thông, vóc dáng trung đẳng đang hỏi một thanh niên mặc áo lam, vẻ mặt không hiểu và nghi hoặc.
Bọn họ là đệ tử của Xích Hà Đạo Tông, thông qua hạ giới đài mới đi đến Không Thiền Giới, chính là vì hạt giống thần hỏa rất trân quý kia có thể trợ giúp tu vi của bọn họ tiến thêm một bước.
Nhưng bây giờ, bốn phía đều là tin tức hạt giống thần hỏa xuất thế, khiến bọn họ có chút mộng bức.
Theo đạo lý, tin tức này không phải rất bí ẩn, nên lặng lẽ giấu đi sao? Bây giờ lại huyên náo toàn bộ Trung Châu biết được.
“Không rõ, nhưng là thật hay giả, phải gặp mới biết được. Hiện tại thả tin tức này ra, không có mục đích khác, chính là muốn hấp dẫn ánh mắt của tất cả tu sĩ Tiên Vực đến đây.” Nam tử mặc áo lam nhướng mày, nghĩ ngợi nói.
Thân là đại sư huynh của Xích Hà Đạo Tông, thực lực của hắn ta đã đạt đến Hư Thần cảnh đỉnh phong, tùy thời có thể bước vào Chân Thần Cảnh.
Nhưng hắn ta không cam lòng, không muốn cứ như vậy bước vào.
Hắn ta là thiên kiêu, muốn dung hợp hạt giống thần hỏa, thực lực tăng nhiều!
Cho nên liên quan đến hạt giống thần hỏa sắp xuất thế trong bí cảnh này, có thể nói hắn ta là tình thế bắt buộc.
Nhưng rất nhanh, mấy người đang nghị luận tìm kiếm ngây ngẩn cả người, sau đó đôi mắt đột nhiên trừng lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không dám tin.
Một nam tử áo trắng siêu phàm thoát tục, tiên ý xuất trần một bước trực tiếp xuất hiện trước mặt bọn họ, ong một tiếng, trong đầu mấy người lập tức trống rỗng.
“Các ngươi nói có tin tức hạt giống thần hỏa?” Cố Trường Sinh mỉm cười hỏi, tuyệt không kinh ngạc với phản ứng của mấy người họ.
Mấy tên tu sĩ này phản ứng lại, thanh âm cũng phát run, thần hồn run rẩy.
Đại sư huynh của Xích hà Đạo Tông ép buộc mình phải tỉnh táo lại, nhưng giọng nói vẫn phát run, “Bái kiến Thần Tử!”
Bọn họ căn bản không nghĩ đến, lại gặp được Cố Trường Sinh, người trẻ tuổi trong truyền thuyết kia ở đây.
Hiện nay, khuôn mặt của Cố Trường Sinh đã không phải bí mật giữa các tu sĩ ở Tiên Vực nữa, căn bản không có ai không nhận ra hắn.
Trong lòng bọn họ đắng chát.
Nói cách khác Cố Trường Sinh cũng đang tìm viên hạt giống thần hỏa kia?
Như vậy, bọn họ còn cơ hội sao?
“Không có, chúng ta cũng đang tìm kiếm, nếu có tin tức, tuyệt đối không dám lừa gạt Thần Tử.”
Sau đó, kịp thời phản ứng với vấn đề vừa rồi của Cố Trường Sinh, bọn họ vội vàng trả lời, cũng không dám giấu diếm.
Cố Trường Sinh gật đầu, thân ảnh một bước phóng ra, sau đó biến mất trong khu vực này.
Phạm vi của bí cảnh này cũng không tính là nhỏ, lấy thần thức của hắn bây giờ, rất khó bao phủ toàn bộ, chỉ có thể chậm chạp tìm kiếm từng khu vực.
Nửa ngày sau.
Cố Trường Sinh đột nhiên nhìn thấy phía trước có một đoàn tu sĩ hội tụ, đang nghị luận cái gì, trong nháy mắt thân ảnh của hắn biến mất, một bước ngàn trượng, đi lên phía trước.
Nhưng không ai chú ý tới hắn, ánh mắt rất chăm chú nhìn về phía trước, có người chau mày, ném từng kiện phù bảo đi, thử thăm dò.
“Nơi đây, có lẽ chính là chỗ cất giấu hạt giống thần hỏa.” Trong đám tu sĩ này, trong mắt một người hiện lên hỏa nhiệt nói, nhưng lại không dám tới gần.
“Khí tức của hạt giống thần hỏa tuyệt đối là từ trong đó truyền ra, nhưng ta cảm giác nơi này rất nguy hiểm.” Một tu sĩ trẻ tuổi nói, bọn họ đến từ Tiên Vực, trên người có thần huy chảy xuôi, thực lực Hư Thần cảnh.
Phía dưới chính là một khe nứt lớn.
Nơi này rất tịch mịch, vô cùng trống trải, bởi vì nó quá lớn, phạm vi chừng mấy ngàn dặm.
Giống như đột nhiên sụp đổ, từ dưới đất xuất hiện, hình thành một hẻm núi to lớn đen như mực và thâm thúy.
Có lẽ gọi là vô tận thâm uyên cũng không đủ.
Từng đợt khí tức âm hàn đan xen với thần hà lộ ra, chiếu rọi bầu trời thành một trận sáng chói, khiến tâm thần người ta chập chờn, mơ hồ phát giác trong đó có thần vật bất phàm!
Nơi đây, càng ngày càng có nhiều tu sĩ tụ tập đến, nhưng người chân chính dám đi xuống cũng rất ít.
Ong!
Đúng lúc này, một cỗ hỏa đạo phù văn nóng rực như thủy triều vọt tới, bành trướng vô tận, bao phủ thiên địa.
“Mặc kệ, người chết vì tiền chim chết vì ăn, chờ ta xuống dưới dung hợp hạt giống thần hỏa xong, các ngươi sẽ không có chuyện gì ở đây nữa.” Thấy thế, một tu sĩ không nhịn được, đột nhiên hô lớn, toàn thân chảy xuôi bảo quang, đó là một kiện pháp khí có lực phòng ngự cực kì cường đại, đan dệt ra từng tia thánh uy.
“Thánh vật phòng ngự cấp bậc Bán Thánh!” Có người hoảng sợ nói, nhận ra kiện pháp khí này, rất hâm mộ, không trách được to gan như vậy.
Sau đó!
Người này hóa thành một đạo lưu quang, liều mạng bay vào trong đó, nhưng một đạo ba động kì dị bỗng nhiên truyền đến, giống như hỗn độn thủy triều, nặng như vạn vạn quân, hư không run rẩy, phù văn bạo tạc.
Phốc một tiếng!
Người này trừng lớn mắt, tuyệt vọng hô to, toàn thân sáng lên, bảo cụ vỡ vụn, trong nháy mắt hóa thành một đoàn huyết vụ!
Tê!
Một màn này, giống như một chậu nước lạnh, dội lên đầu tất cả mọi người.
“Sao lại thế?”
Một người lộ ra hoảng sợ, ngơ ngác đặt câu hỏi, hắn ta cảm thấy may mắn vì vừa rồi kịp thời thu bước, nếu không hắn ta cũng hóa thành huyết vụ rồi.
Mấy người khác cũng thầm nói một câu nguy hiểm thật, sắc mặt cũng bị dọa sợ.
“Đây là ai? Không thấy sao? Không muốn sống nữa sao?”
Đúng lúc này, không biếtlà ai hoảng sợ hô lớn một câu, nhìn thấy một thân ảnh mặc áo trắng, vẻ mặt không màng danh lợi cất bước đi vào khe nứt, tốc độ rất nhanh, một bước đã không nhìn thấy thân ảnh.
Từng đạo bao động vô cùng kinh khủng, như hỗn độn thủy triều, đụng lên người hắn, lại bị sụp đổ.
Tất cả mọi người trừng lớn mắt, cảm giác tê cả da đầu, còn không nhìn rõ khuôn mặt của người này.