Chương 217: Thanh Đồng Trụ Trên Thanh Đồng Điện, Nữ Tử Thần Bí Của Thái Hư Thần Tộc
Cố Trường Sinh hoàn toàn cảm nhận được khí tức của hạt giống thần hỏa đến từ khe hở bên dưới
Hơn nữa khe hở này đã bị cái gì đó nhập vào, sau đó ầm vang vỡ ra hình thành, cho nên bên trong có lẽ còn vật khác.
Hắn không do dự, trực tiếp cất bước đi xuống, đi vào bên trong.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng đợt thủy triều kinh khủng giống như hỗn độn đánh tới, không ngừng đập lên người hắn, nhưng lại bị lực lượng đáng sợ của nhục thân đánh tan, không thể gây tổn thương cho hắn.
Những đợt thủy triều này không chỉ nóng rực, còn kèm theo lực lượng đáng sợ của vạn quân, nếu là tu sĩ Thần Vương Cảnh bình thường, đoán chừng sẽ bị nổ tung trong nháy mắt, cho dù là Bán Thánh cảnh cũng phải biến sắc.
“Xem ra trước đó đã có không ít người tới đây, nhưng đều chết ở xung quanh rồi.” Cố Trường Sinh gật đầu, thần niệm tùy tiện quét qua, liền thấy xung quanh có rất nhiều mảnh vỡ binh khí bảo cụ và huyết vụ.
Đến thần hồn cũng khó mà đào thoát, bị khí tức nóng rực này nuốt mất, hóa thành tro tàn.
“Bên trong có người, hơn nữa còn không chỉ một người...”
“Khí tức có chút quen thuộc.”
Tiếp tục đi xuống mấy ngàn trượng, Cố Trường Sinh bỗng nhiên nhíu mày, phát giác mấy cỗ khí tức, trong đó có hai cỗ khí tức tương đối quen thuộc, giống như từng gặp.
Xuống càng sâu, cỗ thủy triều kia càng đáng sợ, nơi này đã có thể khiến Bán Thánh trọng thương, không dám tiếp tục đi xuống nữa.
Xùy!
Hắn đưa tay, một đạo kiếm khí thô to từ bàn tay chém ra, chém một con hung thú huyết hồng từ đối diện đánh tới thành hai nửa.
Đầu yêu thú này giống như một con chuộc to lớn, mọc ra hai cánh, miệng có thể phun ra nham tương.
Cái khe này ở trong lòng đất, hiển nhiên còn một vài sinh linh sinh hoạt nữa, có thể chống đỡ được thủy triều nóng rực mà nơi này thỉnh thoảng bộc phát.
Lực lượng nhục thân không phải tu sĩ Bán Thánh cảnh bình thường có thể so sánh.
Nhưng lại không cách nào chống cự một kích tùy ý của hắn, thực lực còn không đạt đến cảnh giới Thánh Nhân.
Không bao lâu, Cố Trường Sinh lại đưa tay trảm diệt vài đầu hung thú, lúc này mới rơi xuống lòng đất, thần niệm quét qua, sắc mặt không khỏi kinh ngạc.
Hắn phát hiện dưới này còn rộng lớn hơn hắn tưởng tượng, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy một cái khe, nhưng bên trong lại có càn khôn, giống như một mảnh cổ thành, di tích sụp đổ dưới lòng đất.
Trên mặt đất là từng đống thi cốt.
Không biết đã tích lũy bao nhiêu năm, trong không khí tràn ngập một tầng khí tức nhàn nhạt quỷ dị và mục nát.
Một chỗ thi cốt, xương trắng chất đống.
Không biết rõ được hình thành như thế nào, một tầng xếp lên một tầng.
Trong đó có xương cốt hình người, óng ánh như ngọc, dâng lên ráng lành, nở rộ thần thái, nhiều năm như vậy không hủy, còn có linh tính, có thể thấy được khi còn sống tuyệt đối là một vị cường giả hiếm thấy.
Ngoài ra còn có rất nhiều thi cốt sừng sững to lớn không biết tên, nhìn như Cổ Thần, ngọn núi cũng rất cao lớn, đổ vào trong di tích, bị vũ khí to lớn xuyên qua.
“Có lẽ lúc trước bí cảnh này là nơi sinh hoạt của một chủng tộc nào đó, nơi này còn có một vài đồ đằng liên quan tới chủng tộc này.” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói.
Bởi vì trong một vài miếng gạch ngói vỡ vụn, hắn nhìn thấy có chút quang mang, là một vài đồ án kì lạ.
Nửa trên là người, nửa dưới là rắn, đỏ thẫm như máu, cực kì cao lớn.
Trên đồ đằng, còn có một phương tế đàn, đám Xà Nhân này quỳ phục, vẻ mặt thành kính cuồng nhiệt, một vài Nhân tộc cổ lão bị trói ở xung quanh, hiến tế trên tế đài.
Cố Trường Sinh khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn vào bên trong, mang theo dị sắc.
Hắn cảm giác được khí tức quen thuộc, cũng đến từ trong đó.
Hơn nữa nhân số còn không ít.
“Diệp Hạo, ngươi đừng sai lầm, thần vật như thế mà người cũng muốn chà đạp sao?” Giọng nói này đạm mạc, lộ ra lãnh ý và cao cao tại thượng.
“Bây giờ ngươi đã dung hợp thần hỏa, vì sao còn muốn tranh với ta, hơn nữa ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó.” Sau đó là giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, ẩn chứa phẫn nộ.
“Đừng nói nhiều, là ta dẫn ngươi vào nơi này, hoặc là cút, hoặc là chết!” Giọng nói kia vẫn nhàn nhạt như cũ, không hề lưu tình.
Mấy tiếng tranh chấp này truyền đến, lập tức khiến Cố Trường Sinh híp mắt lại, lộ ra hứng thú, thân ảnh chậm rãi đi đến nơi đó.
Tại chỗ rất sâu trong di tích, có chín cái trụ thanh đồng đứng sừng sững.
Mỗi một trụ đều giống như trụ trời, bên trong có quang huy cổ lão chảy xuôi, phù văn lấp lóe, cách một đoạn đã có sóng nhiệt kinh người đánh tới, hào quang màu xích hồng dâng lên, như ngọn lửa.
“Tội!”
Trên cái trụ thanh đồng giống như lạc ấn một chữ cổ lão này, kể ra lịch sử lúc trước.
Trên mỗi một cái trụ thanh đồng đều có một bộ thi hài bị đóng đinh, nhìn giống như Xà Nhân màu đỏ trên đồ đằng mà hắn đã nhìn thấy, cực kì cao lớn.
Cái đuôi giống như ngọn núi vậy.
Cố Trường Sinh chắp tay rơi vào trong hư không, từ trên những bộ thi hài này, hắn cảm nhận được thánh uy nồng đậm, hơn nữa còn là Đại Thánh uy!
“Xem ra nơi này là một chủng tộc cổ lão ở Tiên Vực, độc lập mở một phương thế giới, thật ra cũng không có nhiều quan hệ với Không Thiền Giới, nếu không không có khả năng sinh ra thực lực siêu việt Thánh Nhân cảnh...” Cố Trường Sinh khẽ nói, ánh mắt quét tới, hơi kinh ngạc.
Chín trụ thanh đồng, dựng trên một cung điện thanh đồng bạch ngọc, trôi nổi trong hư không, từng sợi hỏa quang và thần hình đều bành trướng trong đó, vô cùng sáng chói, chiếu sáng xung quanh.
Phía trước cách đó không xa.
Mấy người đang giằng co.
Một đám tu sĩ trẻ tuổi, mỗi người đều mặc quần áo đặc biệt, bao phủ thần huy, khí chất tự nhiên, dung mạo bất phàm.
Nhất là thiếu nữ cao gầy dẫn đầu, váy dài bạch bào, quần áo tinh xảo, mờ mịt như mây, đôi mắt xán lạn như sao trời, dung nhan hoàn mỹ đến cực hạn.
Rõ ràng quần áo trên người rất rộng lớn như của nam tử, mặc trên người nàng lại có thêm tiên ý và đạo vận, khiến người ta không dám coi nhẹ.
Ở khóe mắt nàng, có từng sợi đường vân lưu chuyển, trong đó mơ hồ có uy áp hiển lộ, khiến Cố Trường Sinh có chút kinh ngạc.