Chương 222: Tính Toán Viêm Tôn, Thái âm, Thái Dương, Chân Hỏa Biến Thành
Lúc trước ông ta thôn phệ tu vi của Diệp Hạo, đây là nhân, sau đó ông ta làm sư tôn dạy bảo hắn ta tu hành, đây là quả.
Bây giờ Diệp Hạo vừa chết, ông ta cũng không biết phần nhân quả này có thể tiếp tục nữa hay không.
Giết Cố Trường Sinh báo thù cho Diệp Hạo?
Trừ phi ông ta khôi phục tu vi đỉnh phong, thừa dịp cường giả Cố gia không chú ý, mới có cơ hội.
Nhưng bây giờ, ông ta bất lực!
“Thật sao? Chính hắn ta muốn tìm cái chết, không liên quan nhiều đến vãn bối đâu.” Cố Trường Sinh cười, rất lơ đễnh.
“Thôi thôi, chuyện hôm nay, lão phu cũng không muốn quản nhiều...”
Viêm Tôn có chút lạnh đạo, bàn tay phai mờ vung lên, hư không mơ hồ, truyền đến ba động, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Ông ta cũng không tin dựa vào thủ đoạn bây giờ của ông ta lại không thể bình yên rời đi, Cố Trường Sinh còn không có khả năng lưu ông ta lại.
Nhưng đột nhiên... Sắc mặt Viêm Tôn kịch biến, quay đầu, lộ ra một tia không dám tin, gắt gao nhìn Cố Trường Sinh.
“Ngươi đã làm gì?” Giọng nói của ông ta phát run, sống vô số tuế nguyệt, cũng có hoảng sợ, bất an.
Hôm nay, ông ta gặp nguy hiểm!
Hư không xung quanh lại có một loại lực lượng phong ấn giam cầm đáng sợ, giống như bàn thạch, lấy hỗn độn khí dẫn dắt, phong trấn các loại quy tắc, khóa các nơi lại, đề phòng ông ta rời đi.
Dường như Cố Trường Sinh đã sớm liệu đến phản ứng của ông ta, lạnh nhạt nói, “Viêm Tôn tiền bối cần gì phải gấp gáp rời đi, tại hạ còn rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ngươi đấy.”
Trước khi xuất thủ, Cố Trường Sinh đã làm xong chuẩn bị.
Viêm Tôn tồn tại, hắn đã sớm biết, tự nhiên sẽ đề phòng một chút.
Cho nên âm thầm thôi động Thiên Thư Thần Sách, ẩn nấp trong hư không.
Đồng thời dùng sở học về trận văn chi đạo của hắn, cũng dùng hỗn độn khí làm cơ sở, lạc ấn ở xung quanh, đạt được lực lượng phong tỏa đáng sợ!
“Quả nhiên Thần Tử Cố gia giống như lời đồn, thậm chí còn kinh khủng hơn lời đồn nữa, tâm cơ tốt, thủ đoạn nhiều, ngay cả ta cũng không phát giác được.”
Giang Sơ Nguyệt mở miệng nói, vẻ mặt càng ngưng trọng, nhưng chiến ý trong mắt cũng càng ngày càng thịnh, muốn giao thủ, ma luyện bản thân!
Trong lòng đám người đi cùng nàng run lên, rất ít thấy tiểu thư đánh giá một người như thế, có thể nói đây là lời đánh giá về người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi.
Ngay cả kẻ địch vốn có của nàng, cũng không được nàng đánh giá như vậy!
Vẻ mặt Viêm Tôn vô cùng âm trầm, không ngờ mình sẽ bị một tên tiểu bối tính toán.
Bản thân sống vô số tuế nguyệt, tuổi của tên gia hỏa này còn không bằng số lẻ của mình!
Thật sự là đủ yêu nghiệt!
Ong!
Sau một khắc, Cố Trường Sinh cũng không nói nhảm, cảm giác lão gia gia này còn quan trọng hơn Diệp Hạo, lúc xuất thủ, đồng thời cũng thôi động Thiên Thư Thần Sách, phong trấn mà tới.
Phía sau hắn hiển hiện một thân ảnh Tiên Đế áo trắng, hỗn độn khí chìm nổi, vẻ mặt đạm mạc, miệng nói âm truyền ra, chính là đạo văn cổ lão.
Hình thức ban đầu của thần thông ngôn xuất pháp tùy!
“Trói!”
Bên trong di tích, tất cả mọi người cảm nhận được thiên địa đại thế đáng sợ ép xuống, hư không như có xiềng xích trói buốc, thân thể bị gắt gao khống chế, khó mà động đậy nửa phần.
“Đây là thần thông gì, vậy mà khiến ta không thể động đậy...” Trong lòng Đạo Cực Tiểu Thánh Quân kinh hãi, phải biết đây chỉ là dư ba, cũng không nhằm vào hắn ta.
Cùng thế hệ chi tranh, sinh tử chỉ ở một tuyến.
Một tuyến này, chính là sinh tử phân thắng bại.
Nếu giao thủ với Cố Trường Sinh, một tuyến này, đủ để hắn ta chết mấy chục lần!
“Chẳng lẽ là thần thông ngôn xuất pháp tùy trong truyền thuyết, nhưng loại thần thông này, không phải đã sớm thất truyền sao?” Giang Sơ Nguyệt cũng bị khiếp sợ, không còn lạnh nhạt trấn định như trước nữa.
Rất nhanh, bên ngoài thân thể nàng có thần huy phun trào, thái hư thần ý lưu chuyển, chấn khai lực lượng trói buộc này, nhưng vẫn bị ảnh hưởng trong một cái chớp mắt.
Một cái chớp mắt.
Đối với nàng mà nói, có thể xưng trí mạng, cho nên nàng trầm mặc, chiến ý giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, dập tắt hơn phân nửa.
Ong!
Phía trước, hỗn độn khí khuếch tán, sương mù màu đen bốc lên, hóa thành màu đen kịt, bao phủ tứ phương!
Mơ hồ có âm thanh tức giận, không cam lòng, không dám tin lộ ra, khiến tất cả mọi người run sợ!
Đó là một vị Chí Tôn a, cho dù chỉ là tàn hồn nhưng cũng cường đại đến kinh khủng, nhất niệm hủy diệt tinh hà!
Nhưng nhân vật kinh khủng như vậy, hôm nay lại bị một tên hậu bối trẻ tuổi trấn áp, phát ra gầm thét.
Quá rung động!
Nếu chuyện này truyền đi, sẽ gây nên oanh động ngập trời!
Rất nhanh, ba động nơi đó biến mất, sương mù bao phủ tứ phương biến mất, lực lượng phong trấn cũng không thấy.
Một thân ảnh áo trắng đi ra, trên người không có dị thường gì, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều tự nhiên không màng danh lợi, giống như trận đại chiến vừa rồi không phải hắn ra tay.
Nhưng không người nào dám đối mặt với hắn.
Đạo Cực Tiểu Thánh Quân càng biến sắc, thần hồn phát run, tê cả da đầu.
Hắn ta phát giác, khí tức của Viêm Tôn biến mất!
Một nhóm tu sĩ khác đến từ Tiên Vực cũng vô cùng hoảng sợ, không dám tiếp tục chờ đợi, cũng không sinh ra ý cướp đoạt nữa, theo đường cũ trở về.
“Gặp Trường Sinh đạo huynh.”
Giang Sơ Nguyệt mở miệng nói, thở sâu, dùng hai chữ đạo huynh xưng hô, trong mắt đều là linh động sáng chói.
Nàng vô cùng xác định, người trước mắt này, chính là Thần Tử Cố gia danh chấn Tiên Vực.
Cố Trường Sinh gật đầu, mỉm cười nói, “Thái Hư Thần Nữ không cần khách khí.”
Đối với chủng tộc cực kì thần bí như Thái Hư Thần Tộc, hắn cũng rất tò mò.
Theo truyền thuyết, bộ tộc này có thiên phú thần thông là thái hư thần ý, có thể so với Phi Tiên chi quang.
Thái hư thần ý nặng như hỗn độn, một luồng vạn vạn quân, tuỳ tiện có thể áp sập hư không!
Thậm chí có thể gia trì trên thần thông thuật pháp, một thuật, uy lực có thể chồng lên nhiều lần.
Chính vì như vậy, nàng mới có thể dễ dàng đánh bại Đạo Cực Tiểu Thánh Quân.
“Trường Sinh đạo huynh cũng vì hạt giống thần hỏa ở nơi đây mà đến, hay là vì cái khác?” Giang Sơ Nguyệt hỏi thăm.
Không hề khinh thường như lúc đối mặt với Đạo Cực Tiểu Thánh Quân, nàng đã đặt Cố Trường Sinh ở cùng một cấp độ, rất xem trọng lại kiêng kị.
Muốn biết rõ mục đích của hắn.
Đến đây muốn đoạt hạt giống thần hỏa?
Hay là đến đây đánh giết Diệp Hạo?
“Cả hai đều có.” Cố Trường Sinh nhìn nàng một cái, đáp.
Biết được nàng cũng vì hạt giống thần hỏa mà đến, nhưng hắn cũng vậy, hiện tại bình tĩnh trò chuyện, nhưng lát nữa tuyệt đối có tranh đấu.
Giang Sơ Nguyệt im lặng, sau đó nói, “Theo ta được biết, trong cung điện bạch ngọc thanh đồng này có hai hạt giống thần hỏa, có lẽ ta và Trường Sinh đạo huynh không cần tranh đoạt.”
Nếu là những người còn lại, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra lời này, có thể tuỳ tiện trấn áp, đâu thèm hỏi bọn họ có mục đích gì.
Nhưng trước mặt Cố Trường Sinh, nàng cảm thấy vẫn không tranh đấu thì tốt hơn, không đến mức muốn quyết đấu, bởi vì bản thân nàng không nắm chắc.
Cố Trường Sinh, quá mạnh!
“Hai hạt giống thần hỏa?” Cố Trường Sinh mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại.
“Một cái là Thái Dương Chân Hỏa biến thành hạt giống thần hỏa, một cái là Thái âm Chân Hỏa biến thành hạt giống thần hỏa.” Giang Sơ Nguyệt gật đầu, nói ra.
Thái Dương Chân Hỏa và Thái âm Chân Hỏa.
Tại Tiên Vực, có thể xưng là chân hỏa, đều có lai lịch lớn, thậm chí có nghe đồn, chính là Cổ Tiên vẫn lạc biến thành.
Cố Trường Sinh nghe vậy, lại híp mắt, lẩm bẩm nói, “Thái âm, Thái Dương, có lẽ ta đã hiểu.” _