Chương 221: Thiên Mệnh Sở Quy Thì Như Thế Nào, Sinh Tử Đều Do Ta Khống Chế (2)
Giang Sơ Nguyệt không chỉ có thực lực kinh khủng, thuở nhỏ cũng đọc thuộc lòng các loại điển tịch cổ lão, dường như hạ bút thành văn với các chuyện cũ thời xưa.
Rất nhanh thông qua các dấu vết còn lại suy đoán ra lai lịch của Viêm Tôn, sau đó lại nhìn Diệp Hạo, “Người này có vận khí thật tốt, có tồn tại như thế ở phía sau giúp hắn.”
“Đáng tiếc hình như hắn đã đắc tội với vị này của Cố gia.”
“Sư tôn nhanh cứu ta!” Diệp Hạo phát run, như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng hô lớn, sợ Cố Trường Sinh khép tay lại, nghiền nát hắn ta thành huyết vụ.
“Thần Tử Cố gia, có chuyện gì không thể nói chuyện sao? Nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, dù sao Diệp Hạo cũng không chân chính đắc tội ngươi.” Viêm Tôn sợ ném chuột vỡ bình đạo, chỉ là một luồng tàn hồn, cũng không nắm chắc có thể đánh giết Cố Trường Sinh.
Truyền nhân của thế lực bất hủ như Cố Trường Sinh, trên người có rất nhiều vật bảo mệnh khiến da đầu người ta run lên, trừ phi thực lực chân chính nghiền ép, nếu không rất khó giết chết.
Hơn nữa Cố Trường Sinh quá thần bí, át chủ bài hiện ra bên ngoài cũng không nhiều, nhưng mỗi loại đều thuộc về chí cường, ông ta cũng kinh hãi.
Hiện tại cho dù như thế nào, ông ta cũng muốn ổn định Cố Trường Sinh trước... Sau đó sẽ nghĩ cách cứu Diệp Hạo.
“Không chân chính đắc tội ta?” Sắc mặt Cố Trường Sinh tự nhiên, lại lộ ra ý mỉa mai nhàn nhạt, “Vậy phải thế nào mới tính là chân chính đắc tội?”
“Ví dụ như vậy?”
Dứt lời, hắn không đợi Viêm Tôn phản ứng.
Bàn tay màu vàng óng trong hư không thu lại, Diệp Hạo lần nữa kêu thảm, vô cùng tuyệt vọng, huyết vụ tràn ngập, phát ra tiếng xương cốt vỡ vụn.
Răng rắc!
Xương cốt của Diệp Hạo vỡ vụn, chỉ còn nửa bên thân thể, nhưng hắn ta vẫn bị cự chưởng không ngừng bóp nát, huyết vụ không ngừng sụp đổ, khiến người ta run sợ.
“Thiên Mệnh sở quy thì như thế nào? Sinh tử của ngươi, đều do ta khống chế.”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh lạnh nhạt và lạnh lùng nhìn về phía Diệp Hạo, “Đối với Không Thiền Giới mà nói, biến số là ta này, đoán chừng cũng không dự liệu được.”
“Dừng tay!”
Viêm Tôn thấy một màn này, lập tức muốn rách cả mí mắt, khí thế kinh khủng giáng lâm, thân ảnh biến mất tại chỗ, muốn vận dụng đại thủ đoạn.
Thân là Chí Tôn, bàn tay của ông ta dĩ nhiên cực kỳ khủng bố, động một tí có thể tuỳ tiện hủy diệt tinh hà!
Chí Tôn giận dữ, tinh hà biến sắc!
Một luồng khí thế Chí Tôn bộc phát, toàn bộ di tích trong lòng đất đều muốn sụp đổ, lung lay không ngừng!
Toà cung điện bạch ngọc thanh đồng kia nhận dẫn dắt, ong một tiếng, trận trận hỏa quang đáng sợ từ khe hở trong cửa tràn ra.
Từng sợi xen lẫn yên hà, có cực hạn âm hàn và cực hạn dương cương chi ý.
Cố Trường Sinh không khỏi nhíu mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
“Ngươi đúng là đau lòng cho đồ đệ này của ngươi, đáng tiếc...”
Thấy Viêm Tôn đánh tới, ánh mắt hắn không khỏi có chút trào phúng.
Hắn ném một chiếc quần nhỏ màu đen ra, hắc quang chảy xuôi, băng lãnh tĩnh mịch, chính là một kiện bí bảo mà trong tộc đưa cho hắn, giống như có một người tý hon màu đen ở bên trong.
Quần nhỏ màu đen oanh một tiếng xông lên, như một vòng mặt trời nhỏ màu đen, va chạm với một chưởng của Viêm Tôn, triệt tiêu đối phương.
Ba động đáng sợ như tinh hà rơi đập, trực tiếp khiến chín cái trụ thanh đồng suýt chút nữa ầm vang sụp đổ, vô số loạn thạch lăn xuống!
Thi hài Đại Thánh bị đóng đinh trên đó, trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn!
“Không có gì lạ.”
Cố Trường Sinh nhìn Viêm Tôn phía xa, sắc mặt không một gợn sóng, lộ ra lạnh nhạt như nắm mọi chuyện trong tay, cũng như thiên uy!
“Sư tôn cứu ta... Ta không muốn chết...”
“Ta không cam tâm... Ta còn chưa đứng ở đỉnh cao nhất, quan sát...”
Sau một khắc, bàn tay màu vàng óng trong hư không khép lại, thổi phù một tiếng.
Vẻ mặt Diệp Hạo tràn đầy tuyệt vọng và không cam lòng, lập tức hóa thành huyết vụ, hình thần câu diệt!
Diệp Hạo chết rồi, mang theo tuyệt vọng và không cam lòng mà chết!
Bàn tay màu vàng óng của Cố Trường Sinh khép lại, từ thần phù chí cường biến thành, cứng rắn như núi, nặng nề như hỗn độn khí.
Diệp Hạo dùng tất cả thủ đoạn cũng không thể chống cự, trong nháy mắt sụp đổ, hình thần câu diệt!
Hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới, Viêm Tôn bộc phát cũng không thể cứu hắn ta!
Cố Trường Sinh chỉ ném ra một kiện quần nhỏ màu đen, đã có thể tùy tiện ngăn chặn Viêm Tôn, sau đó xuất thủ ma diệt hắn ta.
“Chí Tôn thánh y...” Đạo Cực Tiểu Thánh Quân nhìn một màn này, cũng rất chấn kinh, sau đó sau lưng phát lạnh, thần hồn phát run, kinh hãi muốn tuyệt.
Hắn ta nhận ra cái quần nhỏ màu đen kia, chính là một thánh vật thủ công cực kì nổi danh tại ba ngàn đạo vực cực.
Là thạch y lúc thạch nhân thành tựu Chí Tôn lột ra, có thể xưng không thể phá vỡ, nếu tế luyện một phen, có thể trở thành một kiện Chí Tôn khí.
Uy năng vô cùng kinh khủng.
Bây giờ Viêm Tôn tức giận đánh ra một kích, cái quần nhỏ màu đen kia đã vỡ vụn, nứt ra vết rách, suýt chút nữa sụp đổ, nhưng từng sợi phù văn màu đen chảy xuôi đã tạm thời bị che lại.
Mặc dù Viêm Tôn chỉ là một luồng tàn hồn, nhưng thực lực vô cùng kinh khủng, Chí Tôn bình thường tuyệt đối không có cấp độ này.
Hơn nữa!
Không thể không nói, Cố Trường Sinh là truyền nhân của Trường Sinh thế gia, vốn liếng và thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, sâu không lường được, khiến người ta run sợ.
Viêm Tôn cũng không làm gì được hắn.
“Nói giết liền giết, xem ra tính tình vị truyền nhân của Cố gia này cũng là sát phạt quả đoán.” Vẻ mặt Giang Sơ Nguyệt cứng lại, thầm nói.
Mới rồi nàng còn cảm thấy Diệp Hạo có đại khí vận, có thể là Giới Tử của Không Thiền Giới, kết quả lại bị Cố Trường Sinh trực tiếp chụp chết như một con ruồi..... Kết quả như thế, khiến nàng không biết nói gì.
Những người còn lại đang run sợ, dưới dư ba vừa rồi, bọn họ phải sử dụng hộ thân chi pháp chống cự, nhưng khóe miệng vẫn chảy máu, bị thương rất nặng.
“Viêm Tôn tiền bối, kết quả này, ngươi hài lòng không?” Gương mặt Cố Trường Sinh không đổi sắc, nhìn Viêm Tôn vẻ mặt âm trầm, sau đó cười nhạt một tiếng.
Phong thái siêu nhiên, hơn hẳn trích tiên.
Nhưng hành động vừa rồi, lại khiến tất cả mọi người lạnh cả tim.
Thân ảnh Viêm Tôn đã phai nhạt không ít, hiển nhiên một kích vừa rồi chính là thủ đoạn mạnh nhất mà ông ta có thể thi triển, nhưng vẫn không thể cứu được Diệp Hạo.
Cố Trường Sinh không chút nào do dự, đánh chết hắn ta.
“Diệp Hạo coi ngươi là kẻ địch, chính là chuyện ngu xuẩn nhất trong cuộc đời của hắn.”
Sau đó Viêm Tôn giống như đã già đi rất nhiều, thở dài, đến cấp độ này của ông ta, rất coi trọng nhân quả.