Chương 53: Tiềm Lực Có Thể So Với Tiên Vực Thế Giới Hạt Giống, Bí Ẩn
Thấy Cố Trường Sinh không đồng ý ngay, chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Thác Thiên Chí Thánh, trong mắt nhớ lại, bắt đầu nói.
“Lão phu đã tu hành mấy chục vạn năm, tự hỏi cả đời làm việc không thẹn với lương tâm, cho dù là ác thi, trí tuệ thi cũng bị lão phu trấn áp, không thể chúng đi ra ngoài làm hại thiên hạ, oan hồn trong tộc, cũng bị phong cấm tại đây.”
“Nhưng chuyện duy nhất lão phu cảm thấy hổ thẹn, chính là dòng dõi hậu bối lão phu lưu lại ở hạ giới. Năm đó nếu không phải lão phu khăng khăng muốn chuyển dời tộc địa đến thượng giới, sẽ không có khả năng bại lộ chỗ của hạt giống thế giới, dẫn tới cả tộc gặp họa sát thân.”
“Cho nên tộc nhân ở hạ giới, thân tộc mất sạch, gần như diệt tuyệt, đây cũng là chuyện lão phu áy náy nhất. Cho nên hiện tại, thỉnh cầu duy nhất của lão phu chính là, nếu sau này công tử gặp được huyết mạch dòng dõi của lão phu, đến lúc đó mong rằng công tử có thể giúp đỡ một chút, lão phu vô cùng cảm kích!”
Thân phận lai lịch của Cố Trường Sinh và Tần Khanh Khanh tuyệt đối là kinh khủng vô biên.
Tuổi không lớn lắm, tu vi đã đạt tới Tịch Địa cảnh đỉnh phong!
Nhất là Cố Trường Sinh, Thác Thiên Chí Thánh xem ra, tương lai tuyệt đối là nhân vật đỉnh cao nhất quét ngang thiên hạ, quan sát tất cả!
Đây cũng là trực giác của Thác Thiên Chí Thánh.
Cho nên hắn ta mới có thể đưa ra yêu cầu như thế, đây là chuyện cuối cùng mà hắn ta có thể làm vì tộc nhân của mình.
Cố Trường Sinh nghe xong lời này, cũng không nghi ngờ thật giả trong đó, bởi vì lúc này đã không cần thiết.
“Thỉnh cầu này của tiền bối, tại hạ đáp ứng.” Cố Trường Sinh trầm ngâm một lát, lập tức gật đầu nói, hắn cũng không tin sẽ trùng hợp như vậy, thật sự sẽ gặp con cháu đời sau của Thác thiên Chí Thánh.
Cho dù gặp được, đoán chừng giải quyết chuyện này cũng chỉ là nói một câu của hắn.
“Đa tạ công tử.” Nghe vậy, trên mặt Thác Thiên Chí Thánh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cảm kích nói.
Hắn ta tin tưởng, dựa vào thân phận và địa vị của Cố Trường Sinh, nếu đã đồng ý, sẽ không có khả năng đổi ý.
Bởi vì như vậy, đối với chuyện tu luyện sau này, cũng là một loại khuyết tổn tâm cảnh.
Nhất là đối với thiên kiêu vô địch có sự tin tưởng vững chắc với bản thân.
Sau đó, Thác Thiên Chí Thánh lại nói ra nhiều bí ẩn, cũng vì hai người giải thích nguyên nhân khiến nơi đây trở nên quỷ dị như vậy.
Nói cho cùng, vẫn là do cuộc chiến mấy chục vạn năm trước.
Lúc ấy hắn ta có tu vi Chí Thánh đỉnh phong, dùng nghị lực lớn chém Tam Thi, ý đồ nhờ vào đó để dung hợp thành tựu Đại Thánh chi vị.
Mà lúc Đế Tộc lại phái người đánh tới, hắn mới đang dung hợp thiện thi, chưa rảnh quan tâm đến hai thi khác.
Sau đó đại chiến bộc phát, chủ thân chỉ có thể tự bạo lui địch, để lại một luồng tàn hồn dung hợp với thiện thi.
Nhưng cũng như nến tàn trong gió, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, trốn vào cái hộp thần bí này.
Lúc ấy mấy chục vạn tộc nhân bị uy lực tự của hắn ta đánh chết, oan hồn lượn lờ trên không, mấy chục vạn năm không tiêu tan, mới khiến nơi đây âm hàn đến cực điểm, tiếng khóc không thôi.
Việc này, vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn.
Sau đó, Thác Thiên Chí Thánh lại nói: “Ở trong cung điện, những năm này lão phu đã góp nhặt linh nguyên, thánh tinh, cùng các loại vật liệu luyện chế thành Thánh binh, nếu hai vị cần, chi bằng cầm đi.”
Hắn ta cũng biết rõ.
Dựa vào thân phận của Cố Trường Sinh và Tần Khanh Khanh, rất có thể không đặt những thứ này vào mắt.
Nhưng hắn ta lại không có thứ khác.
“Đa tạ tiền bối.” Tần Khanh Khanh cũng không khách khí đáp ứng.
Linh nguyên, thánh tinh, đó là linh thạch đặc thù, có tác dụng rất lớn với tu luyện của Thánh Nhân.
Ở bên ngoài vô cùng khó tìm.
Đương nhiên vật liệu luyện chế Thánh khí cũng vô cùng trân quý, nếu nàng muốn, cũng phải tốn một phen công phu.
“Cái hộp thần bí này là lão phu tại ngẫu nhiên đoạt được ở hạ giới, cụ thể là từ đâu thì không biết, nhưng nó không chỉ có thể giấu kín trong tu di giới, hơn nữa có thể ẩn nấp trong thần hồn, rất khó bị người ta phát hiện.”
Thác Thiên Chí Thánh giải thích.
“Thì ra là thế, cũng là thần dị, khó trách lúc ấy không ai có thể phát hiện.” Trong lòng Cố Trường Sinh bừng tỉnh.
“Về phần công tử muốn hạt giống thế giới, có lẽ ngươi đã đoán được...”
“Chính là cái hộp thần bí này?” Cố Trường Sinh hỏi hắn ta, trong ánh mắt mang theo suy nghĩ.
“Không sai, đây sau này lão phu mới mới phát hiện, cái hộp thần bí này chính là hạt giống thế giới mà Đế Tộc vẫn muốn.” Thác Thiên Chí Thánh gật đầu nói, sau khi hắn ta tra duyệt rất nhiều cổ tịch mới phát hiện.
Hạt giống thế giới không phải có hình hạt giống, mà có thể có bất kỳ dáng vẻ gì.
Nhưng đặc tính duy nhất chính là không gian bên trong có thể có vô hạn diễn sinh trưởng thành.
“Cho nên bây giờ chúng ta đang ở bên trong hạt giống kia?” Tần Khanh Khanh có chút giật mình ngẩng đầu nhìn lại.
Trời sinh nàng đã có cảm ứng với lực lượng hư không, cho nên có thể cảm giác được hư không nơi này cũng không có gì khác so với bên ngoài.
Nói cách khác, hạt giống thế giới này có tiềm năng trưởng thành thành cấp bậc thế giới như ba ngàn đạo vực!
Cố Trường Sinh nhìn Tần Khanh Khanh một chút, biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng.
Mỗi một hạt giống thế giới đều có tiềm năng trưởng thành khác nhau, rất rõ ràng hạt giống thế giới trước mắt này, cực kì trân quý, có thể xưng là trên đời khó cầu.
Nếu để lộ tiếng gió, tuyệt đối sẽ khiến tất cả thế lực bất hủ tranh đoạt.
“Thời gian của lão phu không còn nhiều, nhiều vạn năm qua, cả ngày lẫn đêm ta đều phải chịu dày vò, cuối cùng đã đến lúc chấm dứt rồi. Mặc dù lão phu không có cách nào rời khỏi không gian này, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì, lão phu vẫn biết... Sau khi công tử rời đi hãy hủy diệt nơi đây, để nơi này vĩnh chìm chìm trong hắc ám, lão phu cũng muốn đi bồi tộc nhân của mình rồi...”
Thác Thiên Chí Thánh nói xong lại thoải mái cười một tiếng, trên mặt giống như có giải thoát.
“Tiền bối...” Tần Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy trong lòng rất chua xót.
Nhịn mấy chục vạn năm, mà chỉ có một thỉnh cầu như thế, hơn nữa còn vì tộc nhân hậu bối.
“Đây là ta thua thiệt nàng...”
Thác Thiên Chí Thánh lắc đầu cười, thân ảnh vốn mơ hồ đột nhiên như vụn cát, lập tức hóa thành quang vũ đầy trời.
Sau đó theo gió tan biến.