Chương 54: Càn Khôn Minh Giám Khôi Phục, Đánh Chìm Thánh Mộ Bắc Hoang
Thác Thiên Chí Thánh hóa thành một trận quang vũ tiêu tán trước mặt hai người, nghe được câu nói sau cùng của hắn ta, trong lòng Tần Khanh Khanh đã không xúc động nữa.
Thật ra không phải vì tộc nhân... Mà là vì nàng trong miệng hắn ta?
Chắc hẳn năm đó Thác Thiên Chí Thánh cũng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm
Người có thể đi đến bước này, có ai không phải người kiêu hoành chứ?
Lúc tuổi còn trẻ phong hoa tuyệt đại, phóng khoáng tự do.
Cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành bụi đất.
Cố Trường Sinh không có nhiều cảm xúc như nàng, hiểu được một chuyện, chỉ có bản thân cường đại mới là đạo lý.
Nói cho cùng, nguyên nhân của tất cả chuyện này chính là Thác Thiên Chí Thánh không đủ mạnh.
Sau đó, hai người tìm kiếm một phen trong cung điện, chia nhau linh nguyên, thánh tinh và các loại thần tài, dí dụ như Vạn Vật Huyền Hoàng Khí, Sinh Sinh Tạo Hóa Căn, Tinh Thần Bí Kim.
Ở bên ngoài cũng không gặp được những thứ này.
Một vị Chí Thánh góp nhặt tích lũy mấy chục vạn năm, thật ra vẫn vô cùng thâm hậu.
Nhưng trong đó, phần lớn đã bị thời gian mài mòn rồi, ví dụ như một vài thần dược...
Về phần luyện hóa hạt giống thế giới, Cố Trường Sinh chuẩn bị đợi đến khi trở lại Cố gia rồi cân nhắc, thuận tiện tra điển tịch trong tộc một chút.
Không được nữa, thì mời lão tổ hỗ trợ.
Sau đó, hai người dựa theo lộ tuyến lúc đến trở về, con ác thi kia giống như Cố Trường Sinh suy đoán, pháp lực đã khô kiệt, chỉ để lại một bộ nhục thân âm u khó diệt.
Có kinh nghiệm lúc đi vào, bọn họ tránh né nó tập kích đã đơn giản nhiều.
Rất nhanh hai người đã an toàn rời khỏi Băng Cung, không dừng lại ở đây quá nhiều.
Lời nói lúc Thác Thiên Chí Thánh tiêu tán, Cố Trường Sinh nghiêm túc nghĩ.
Mảnh thánh mộ Bắc Hoang này, không chỉ có vật chất bất tử từ Dị Vực rơi xuống, còn trấn áp ác thi Thánh Nhân, trí tuệ thi, một khi thả ra, tuyệt đối là tai họa ngập trời.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cố Trường Sinh thâm thúy, thân ảnh rời khỏi phạm vi thánh mộ, đồng thời, lấy ra một vật, gọi ra người hộ đạo của mình.
Tần Khanh Khanh nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu Cố Trường Sinh muốn làm gì.
Chuyện hạt giống thế giới kia, Cố Trường Sinh cũng không bảo nàng giữ bí mật.
Nhưng nàng cũng sẽ không nói ra ngoài.
Đây cũng là một loại tín nhiệm vi diệu giữa hai người.
“Công tử, có chuyện gì muốn phân phó?” Rất nhanh, hư không vặn vẹo mơ hồ, thân ảnh người hộ đạo xuất hiện, cung kính hỏi.
“Liên hệ tộc lão phụ trách đại hội đi săn lần này, ta có việc muốn nói với ông ta.” Cố Trường Sinh từ tốn nói.
Xung quanh thánh mộ vẫn có rất nhiều thú triều và tu sĩ trẻ tuổi đang chém giết lẫn nhau, toàn thân đẫm máu, ở đây ma luyện thần thông và kỹ xảo chiến đấu của mình!
Cố gia, Tần gia, Doanh gia, Bất Tử Hồ, Thiên Đạo Tông... Dường như đã chiếm cứ xung quanh, các thế lực còn lại như Cửu Dương thánh tông, Bích Nguyệt tông, cũng chỉ có thể ở phía xa bồi hồi, không dám tới gần.
Tán tu càng không dám tức giận không dám nói, chỉ có thể ở biên giới nhặt nhạnh chỗ tốt, săn giết một chút yêu thú và oan hồn mà thôi.
Nhưng rất nhanh, chuyện này đã kết thúc.
...
Bên trong thành Bắc Hoang.
Nhìn từ xa như vạn quỷ hoành hành, nhìn thấy thánh mộ Bắc Hoang, sắc mặt tất cả mọi không phải quá đẹp, nhất là đám người thành chủ thành Bắc Hoang.
“Rốt cuộc trong tòa Băng Cung kia trấn áp vật gì? Tại sao lại có nhiều oan hồn chạy ra như vậy?”
“Không rõ ràng, chuyện rõ ráng nhất chính là, đại hội đi săn lần này, sợ là sẽ kết thúc sớm.” Mỹ phụ mặc đại bào vân văn thôi diễn một phen, trong mắt xen lẫn các phù văn, thần quang sáng chói, rất nhanh trở nên yên ắng, sau đó nói.
“Kết thúc sớm?”
Đám người kinh hãi.
Thiên Diễn Chi Pháp của Tư Không gia, danh xưng có thể nhìn trộm âm dương sinh tử, dự báo một chút chuyện tương lai, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không rõ ràng lắm, nhưng đầu nguồn là tới từ toà Băng Cung kia.”
Lúc mọi người ở đây đang nghị luận, phương xa đột nhiên có tiếng vang truyền đến.
Chính là bên trong thánh mộ Bắc Hoang phát sinh đại địa chấn, rất nhiều di tích lăng mộ đã bắt đầu chìm xuống.
Càn Khôn Minh Giám lơ lửng chỗ chân trơi đột nhiên sáng lên, lấp lánh như sao trời.
Từng tuyến đường thần bí mạch lạc như sao trời, tiếp nhận bầu trời!
Uy áp kinh khủng bộc phát, trong lòng tất cả mọi người bắt đầu run sợ, suýt chút nữa quỳ xuống, giống như muốn hủy thiên diệt địa.
Cách rất xa, các tu sĩ trong thành cũng cảm thụ được năng lượng kia, giống như bao trùm cả tinh vực, bầu trời sắp rơi xuống!
“Xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ Càn Khôn Minh Giám muốn hủy diệt thánh mộ Bắc Hoang sao?” Một vị lão nhân có kiến thức không khỏi kinh hãi nói.
Lão nhân bên cạnh cũng nhìn về phía thánh mộ Bắc Hoang, lẩm bẩm nói: “Chắc hẳn đó là quyết định của tất cả các thế lực bất hủ.”
Đây là Càn Khôn Minh Giám bộc phát khí tức thức tỉnh, thân là chí bảo do nhiều thế lực bất hủ hợp luyện, một kích đánh chìm một mảnh đại lục cũng không có vấn đề gì.
Rất nhiều người không thể tin được, chẳng lẽ bên trong thánh mộ Bắc Hoang xảy ra chuyện gì đáng sợ, cần thôi động Càn Khôn Minh Giám hủy đi sao?
Ba động mênh mông đáng sợ như vậy, trực tiếp khiến sắc mặt tất cả tu sĩ trẻ tuổi bên trong thánh mộ Bắc Hoang đại biến, lộ ra rung động, kinh dị.
Một số người đang giao thủ với yêu thú oan hồn cũng nhao nhao dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi tột độ.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Bầu trời ba động, không phải chuẩn bị đánh chìm nơi đây chứ?”
Bên trong Cố gia, vẻ mặt mấy người Cố Minh Hoàng, Cố Quang Minh, Thác Bạt Tư Vũ nghiêm túc, cảm giác được không khí nơi đây không giống bình thường, nghị luận một lát chuẩn bị rời khỏi đây.
“Các ngươi xem... Kia không phải là công tử sao?”
Tô Tiểu Huyên bỗng nhiên hoảng sợ nói.
Đám người Cố gia nhìn lại, khuôn mặt trở nên cuồng nhiệt: “Chính là công tử.”
Đông đảo tu sĩ bên cạnh ngẩng đầu nhìn lại, con ngươi cũng không nhịn được co rụt lại, vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc áo trắng không biết đã xuất hiện ở chân trời từ lúc nào, giống như một vị Tiên Đế trẻ tuối.
Toàn thân hắn giống như sương mù hỗn độn che lấp, từng phù văn huyền ảo xưa cũ diễn hóa, giống như thần quang đang chảy, tràn ngập thần bí và cường đại!
Càng giống như sừng sững đứng trong một thế giới khác.
Hắn nhìn tất cả mọi người bên dưới, ánh mắt bình thản, tuyên bố: “Nửa khắc sau nơi đây sẽ bị hủy, tất cả tu sĩ trở về theo đường cũ, đại hội đi săn kết thúc.”
Lời nói bình tĩnh, nhưng không có giải thích dư thừa.
Xung quanh hắn, từng đạo khí tức kinh khủng hiển hiện, chính là các vị lão nhân của Trường Sinh thế gia và các đại giáo!
Lúc này, vẻ mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc.