Chương 64: Thần Tử Cố Gia Giáng Lâm, Sở Yêu Nguyệt Kích Động
“Chỉ là lực lượng còn sót lại của hoàng triều Cảnh Dương thôi, sao có thể là đối thủ của chúng ta được!”
Tướng lĩnh của cổ quốc Xích Ly không hề bất ngờ với chuyện này, sắc mặt tràn đầy hưng phấn và vui vẻ.
Kia chính là cường giả đến từ tộc Cổ Thần, giữa mi tâm có năm ngôi sao trời xoay chuyển, tương đương với cấp bậc Bán Thánh!
Lão gia hỏa kia có thể chống đỡ lâu như vậy, đã vượt khỏi dự liệu của bọn họ rồi!
“Giết!”
“Giết!”
Sĩ khí của các binh sĩ của cổ quốc Xích Ly lớn mạnh, lần nữa trùng sát mà tới.
Huyết tinh lần nữa tràn ngập trên chiến trường.
“Tất cả binh sĩ của Cảnh Dương nghe khẩu lệnh của ta!”
“Lui!”
Sở Yêu Nguyệt cố nén bi thương trên mặt, cắn răng nói.
“Yêu Nguyệt, các ngươi nhanh chóng rút lui đi, ta có thể chống đỡ một hồi!”
Lão hoàng thúc máu me khắp người, giống như một con búp bê sứ sắp vụn nát, đi đến bên cạnh Sở Yêu Nguyệt, mặt lộ vẻ dứt khoát nói.
“Hoàng thúc...” Sở Yêu Nguyệt không đành lòng.
Nhưng lúc này, nàng ta đã không có lựa chọn khác, lưu lại cũng chỉ cản trở mà thôi.
Đến lão hoàng thúc Thần Vương Cảnh đỉnh phong cũng không phải đối thủ của vị cường giả cổ quốc Xích Ly kia, bọn họ còn có thể làm sao?
“Nếu không phải những năm này tu vi của lão phu thụt lùi, thì một vị Cổ Thần ngũ tinh, sao có thể khiến lão phu chật vật như thế!”
Lão hoàng thúc vung tay, bộc lộ một tia bá khí năm đó, lại nói: “Các ngươi không cần lo lắng cho ta, nếu ta muốn đi, bọn chúng không thể lưu ta lại đâu!”
Những năm này, bế tử quan ở Hoàng Lăng, kết quả tu vi chẳng những không có tiến bộ, ngược lại còn giảm đi không ít.
Đối với chuyện này, trong lòng lão hoàng thúc cũng tràn đầy tiếc nuối.
Ông ta cũng rõ ràng, đây chính là chỗ thiếu hụt của Hoàng Đạo Long Cực Kinh.
Long mạch đoạn tuyệt, liền mang ý nghĩa, con đường tu luyện phía trước của bọn họ đã bị hủy.
Trừ phi tự phế tu vi, đổi công pháp tu luyện lại một lần.
“Ta biết rõ hoàng thúc.” Sở Yêu Nguyệt cắn răng nói, lần nữa hạ lệnh cho các binh sĩ rút lui.
“Muốn chạy, không thể nào!”
Lúc này, ở giữa bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh!
Oanh một tiếng!
Một trận núi dao động, bụi mù che khuất bầu trời!
Một cự nhân cao lớn như ngọn núi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp khiến đại địa vỡ ra vô số khe hở sâu ngàn trượng, vô cùng đáng sợ.
Toàn thân ông ta tỏa ra quang huy màu vàng, giống như một vị Thần Tướng mặc khôi giáp, tại mi tâm có năm ngôi sao trời đang chậm rãi chuyển động, tỏa ra uy áp mạnh mẽ nhiếp tâm nhiếp phách.
Cổ Thần ngũ tinh, thực lực có thể so với tu sĩ Bán Thánh cảnh.
Nhìn thấy một màn này, tất cả binh sĩ của hoàng triều Cảnh Dương đều tuyệt vọng.
Tọa kỵ dưới thân bọn họ nhao nhao xụi lơ trên mặt đất, run lẩy bẩy.
Như vậy còn đánh như thế nào?
Đến Sở Yêu Nguyệt cũng có cảm giác giống như thế.
Trong thời đại này, sớm đã không xuất hiện tu sĩ Thánh Nhân cảnh rồi.
Bán Thánh cảnh, đã mang ý nghĩa vô địch, có thể quét ngang tứ phương!
Hơn nữa tộc Cổ Thần có thiên phú dị bẩm, nhục thân cường đại, thậm chí có thể cõng tinh không mà đi.
Năm đó lão hoàng thúc cũng là một thiên kiêu vô cùng sáng chói, nhưng vừa rồi thân thể lại suýt bị tên Cổ Thần ngũ tinh này đánh nát!
“Năm đó tộc Cổ Thần bị Trường Sinh Cố gia khu trục ra mảnh tinh vực này, bây giờ tộc các ngươi lại lần nữa hiện thế, chẳng lẽ không sợ bị Trường Sinh Cố gia truy sát sao ?”
Rất nhanh, Sở Yêu Nguyệt thở sâu, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, mở miệng nói với vị cường giả Cổ Thần ngũ tinh này.
Nàng ta hiểu, lúc này, nàng ta càng không thể loạn trật tự của mình trước được.
“Trường Sinh thế gia? Ha ha, nếu như tộc ta e ngại bọn họ, sao có thể trở về tổ địa, dựng thẳng chiến kỳ, trống trận kêu vang được? Cô gái nhỏ, ngươi suy nghĩ nhiều quá.”
Vị Cổ Thần ngũ tinh này cười lạnh mở miệng, giọng nói như kinh lôi cuồn cuộn, khiến màng nhĩ của rất nhiều binh sĩ nổ tung, trực tiếp thổ huyết ngã xuống đất.
Mặc dù bọn họ sẽ bị gọi là kẻ mưu phản, nhưng vì khôi phục vinh quang của tổ tiên, gột sạch sỉ nhục, tất cả đều đáng giá!
Thậm chí không tiếc đầu nhập vào dị tộc!
Dù sao, nếu như phía sau không có hoàng tộc Thái Cổ chèo chống, đương nhiên bọn họ sẽ không dám trở về tổ địa, khiêu khích Trường Sinh Cố gia.
Đọa Long Lĩnh, Vạn Hoàng Sào!
Đó chính là một trong những thế lực cực kỳ đáng sợ của hoàng tộc Thái Cổ.
Trong đó, bất kỳ thế lực gì, tổ tiên đều có nhân vật đi lên đỉnh cao nhất, không hề sợ hãi Trường Sinh thế gia!
“Quả nhiên phía sau bọn chúng còn có một thể lực bất hủ chèo chống, mới có thể không sợ hãi như thế.”
Nghĩ thông suốt điểm này, sắc mặt Sở Yêu Nguyệt càng thêm tái nhợt.
Hôm nay, chẳng lẽ sẽ táng thân ở nơi này?
“Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải táng thân ở đây, không ai có thể sống mà rời đi.”
Cổ Thần ngũ tinh cười lạnh nói, trong ánh mắt mang theo mỉa mai và xem thường giống như nhìn con kiến vậy.
Ông ta thật sự có vốn liếng này.
“Thật sao?”
Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh nhạt.
Ngay sau đó.
Âm ảnh mạnh mẽ bao phủ xuống!
Từng chiếc chiến thuyền cổ lão phá vỡ hư không, xuất hiện ở chân trời, uy áp đáng sợ xen lẫn khí tức cổ lão hoang vu trấn áp mà xuống!
Một cái cờ viết chữ “Cố” cổ lão đón gió mà đứng.
Trông thấy một màn như thế.
Vẻ đắc ý trên mặt tên Cổ Thần ngũ tinh này đột nhiên trở nên cứng đờ, sau đó là chấn kinh, không hiểu, hoang mang, hoảng sợ!
Đám tướng lĩnh Xích Ly vừa rồi vẫn còn cười cợt, bây giờ dáng vẻ giống như gặp quỷ vậy.
Bọn họ căn bản không thể tin được.
Làm sao Cố gia lại tới nhanh như vậy?
Trực tiếp phá vỡ đường hầm hư không, giáng lâm đến chiến trường?
“Là... Là Trường Sinh Cố gia!”
“Quá tốt rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
Yên lặng một lát.
Tất cả các binh sĩ của hoàng triều Cảnh Dương như nhìn thấy cứu binh, hưng phấn kích động, phát ra tiếng hô như núi kêu biển gầm.
Sở Yêu Nguyệt và lão hoàng thúc sắp hấp hối kia cũng ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin.
Lập tức, nàng ta nhìn thấy một thân ảnh mặc áo trắng mà thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong đầu mình đứng trên chiến thuyền.
Ánh mắt hắn vẫn tự nhiên và không màng danh lợi như vậy, giống như không thèm để ý cái gì, lại siêu thoát trần thế.
“Thần Tử...” Sở Yêu Nguyệt lẩm bẩm nói, giống như nói mê.
“Làm sao nhanh như vậy đã kinh động đến Trường Sinh Cố gia...”
Vị Cổ Thần ngũ tinh này không thể tin được đây là sự thật, sắc mặt trắng bệch.
Mặc dù hình thể của ông ta còn to lớn hơn chiến thuyền vắt ngang không trung kia, nhưng giờ phút này lại sinh ra vẻ sợ hãi.
Trong kế hoạch của bọn họ, Cố gia sẽ không chạy tới nhanh như vậy.
Dù sao cổ quốc Xích Ly phản loạn cũng không thể tạo nên gợn sóng với Cố gia được.
Nhiều lắm Cố gia chỉ lưu ý một chút, sau đó mới phái người đến điều tra thôi.
Nhưng bây giờ... Giống như bọn họ đã dự liệu được tất cả mọi chuyện.
Vừa nghĩ đến đây, vị Cổ Thần này chảy mồ hôi lạnh khắp người.
“Là tộc Cổ Thần năm đó bị khu trục ở sau lưng thôi động tất cả sao?”
Trên chiến thuyền.
Cố Trường Sinh đứng chắp tay, ánh mắt không có gợn sóng nhìn xuống, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ nói.
Tộc Cổ Thần coi như cũng là đại tộc rất nổi danh trong ba ngàn đạo vực, thực lực cực kì cường đại, có thể đứng vào vị trí một trăm.
Nhưng đó là trước khi bị Cố gia khu trục.
“Bây giờ, một vị Cổ Thần Bán Thánh có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió chứ, hay là bọn họ điên rồi, hay là phía sau có thế lực khác thúc đẩy?”
Cố Trường Sinh khẽ nhíu mày một cái
Phải biết tại ba ngàn đạo vực, dường như không có bất kỳ thế lực nào có thể che giấu tai mắt của Cố gia, tiến vào trong phạm vi thế lực.
Tộc Cổ Thần tự nhận là vượt qua tinh vực mà đến, không người biết được.
Nhưng đối với Cố gia mà nói, nhất cử nhất động của bọn họ, thật ra đã sớm nằm trong khống chế.
Nhưng nghĩ đến trước khi rời Cố gia, phụ thân Cố Thiên Lâm đã nói mấy lời với hắn, đôi mắt của Cố Trường Sinh không khỏi khẽ động.
Chuyện này, có lẽ không đơn giản như vậy.
Phía sau tộc Cổ Thần, chắc chắn dính líu đến thế lực bất hủ nào đó.