Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 63: Thiếu Chủ Tộc Cổ Thần Cổ Tháp Mộc, Hoàng Triều Cảnh Dương Nguy Hiểm

Chương 63: Thiếu Chủ Tộc Cổ Thần Cổ Tháp Mộc, Hoàng Triều Cảnh Dương Nguy Hiểm


Còn chuyện vì sao tộc Cổ Thần phản loạn?
Không ai biết rõ nguyên nhân.
Sau khi người mạnh nhất của tộc Cổ Thần bị đền tội, Trường Sinh Cố gia nể tình công lao ngày xưa, khu trục bọn họ đến một mảnh tinh vực hoang vu.
Không truy cứu nữa.
Đã có mấy chục vạn năm chưa từng truyền ra tin tức về tộc Cổ Thần rồi.
Nhưng hôm nay lại có người nhìn thấy thân ảnh bọn họ.
Nhất là chuyện cổ quốc Xích Ly phản bội, càng khiến trong lòng không ít tu sĩ căng thẳng, mơ hồ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Trường Sinh thế gia giận dữ, không chỉ máu chảy đơn giản như vậy đâu.
Đánh chìm mấy mảnh tinh vực, hủy đi vô số cổ tinh sinh mệnh, đã coi như kết quả không tệ rồi.
“Ôi, hi vọng đến lúc đó đừng giận chó đánh mèo đến lên người đám tu sĩ bình thường chúng ta.”
“Đúng vậy, cửa thành bốc cháy họa đến cá trong ao, đến tư cách là cá trong chậu chúng ta cũng không có.”
Bên trong thành cổ, đông đảo tu sĩ nghị luận, bỗng nhiên nghe thấy phía chân trời truyền đến âm thanh ù ù.
Uy áp đáng sợ giáng lâm!
Bọn họ nhìn qua.
Nhìn thấy từng cỗ chiến xa “Ầm ầm” chạy qua hư không, đi về phía chân trời.
Phía trên mỗi chiếc chiến xa.
Một ngọn cờ đón gió bay múa, trên viết một chữ to lớn và cổ lão ―― “Cố”.
Nét chữ hùng vĩ và cổ điển, lộ ra đạo vận khó nói lên lời.
Trên người mỗi thiên kiêu trẻ tuổi đều tỏa ra khí tức cường đại, toàn thân giống như được vô tận thần quang sáng chói bao phủ.
Mỗi người đều vô cùng đáng sợ, giống như có thể tuỳ tiện trấn áp một phương.
Trong đó có một người, tiên ý lượn lờ, hỗn độn khí chìm nổi.
Giống như chúng tinh củng nguyệt đứng ở chính giữa, áo trắng như tuyết, mắt sắc trầm tĩnh bình thản, nhìn về phía đông, không một gợn sóng.
“Kia... Là Trường Sinh Cố gia!”
“Tê!”
“Thật sự là nói cái gì đến cái đó, quả nhiên Trường Sinh Cố gia đã phái người đến rồi!”
“Vị được tất cả mọi người vây quanh kia... Chẳng lẽ là Thần Tử Cố gia đã yên lặng nhiều năm không có tin tức?”
Đột nhiên đám tu sĩ cảm thấy tê cả da đầu.
Nhìn phương hướng đám chiến xa này đi, rõ ràng là phương hướng đến cổ quốc Xích Ly!
Quả thật sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
...
Hoàng đô của cổ quốc Xích Ly.
Hoàng Đế bây giờ, Xích Viêm.
Ông ta mặc long bào màu đỏ như lửa, sắc mặt cung kính đứng trước mặt một tên nam tử trẻ tuổi.
Vóc dáng của tên nam tử trẻ tuổi này rất cao lớn khôi ngô, giống như một tòa núi nhỏ, từng khối bắp thịt tựa như đá chồng chất mà lên, khiến người ta có cảm giác trên người hắn ta tràn đầy lực lượng.
Ở giữa mi tâm hắn ta, mơ hồ có hai ngôi sao trời xoay chuyển, lúc ẩn lúc hiện.
Hình thể của hai người họ tương phản cực lớn, nhất là trên mặt Xích Viêm tràn đầy ý tôn kính, không hề giống giả vờ.
Tất cả hoàng thất của cổ quốc Xích Ly đều là tộc Hỏa Linh.
Mặc dù ngoại hình của bọn họ giống như con người, nhưng con ngươi lại màu đỏ sậm, đến lông mày cũng thế, lộ ra một cỗ khí tức cực nóng.
“Khởi bẩm thiếu chủ, chúng ta đã lấy được ba phần tư quốc thổ của hoàng triều Cảnh Dương, nhiều nhất ba ngày, hoàng triều Cảnh Dương sẽ triệt để bị diệt quốc.” Vẻ mặt Xích Viêm cung kính bẩm báo.
Cổ Tháp Mộc.
Đây là tên của nam tử trẻ tuổi khôi ngô kia.
Có được huyết mạch của hoàng tộc Cổ Thần, hắn ta hoàn toàn có thể tùy ý biến lớn thu nhỏ bản thân, chẳng qua trình độ hiện nay đã là nhỏ nhất rồi.
Nghe vậy, khóe miệng hắn ta hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói: “Các ngươi làm rất tốt, hoàng triều Cảnh Dương chính là thế lực phụ thuộc lớn nhất của Trường Sinh Cố gia ở chỗ này, ra tay với nó đầu tiên để Trường Sinh Cố gia biết rõ, tộc Cổ Thần chúng ta, đã trở về!”
Nói xong, hắn ta nhìn một phong khẩu dụ trên bàn, chữ viết tuấn tú, có đạo ý chí lý.
Rất hiển nhiên, người viết ra phong khẩu dụ này thật không đơn giản.
Hơn nữa, bên trên còn có đạo vận khí thế của Trường Sinh Cố gia, tu sĩ bình thường căn bản không dám nhìn nhiều.
“Đây là khẩu dụ của Cố gia mà mấy năm trước cửu công chúa hoàng triều Cảnh Dương Cửu mang tới, không cho chúng ta tiếp tục tiến công vào hoàng triều Cảnh Dương.” Nhìn thấy phong khẩu dụ này, ánh mắt Xích Viêm có chút lấp lóe, giải thích.
“Ngươi có biết lúc đó là ai đã viết phong khẩu dụ này không?” Cổ Tháp Mộc nhướng mày, hỏi.
Bên trên phong khẩu dụ đã được đóng kín này, hắn ta cảm nhận được một cỗ khí tức chí lý tự nhiên mà thành.
Nếu như không phải tu sĩ có cảm cảm ngộ rất sâu với thiên địa quy tắc, thì không thể viết ra được.
“Cái này ta cũng không rõ ràng, nhưng rất có thể là vị Thần Tử trong truyền thuyết của Cố gia.” Xích Viêm lắc đầu, sau đó suy đoán nói.
Lúc ấy tộc Cổ Thần còn chưa phái người tới, cửu công chúa của hoàng triều Cảnh Dương đã mang theo phong khẩu dụ được đóng kín này đến, khiến ông ta giật nảy mình, không dám xuất binh với hoàng triều Cảnh Dương nữa.
Nhưng, tình huống hiện tại đã khác.
Bọn họ sớm đã phản bội Cố gia, tự nhiên phong khẩu dụ này đã vô dụng.
“Ta biết rõ, tiếp tục tăng cường binh lực, trong vòng ba ngày, tranh thủ lấy được hoàng triều Cảnh Dương, bắt sống vị Cửu công chúa kia, ta muốn biết rõ là ai viết phong khẩu dụ này.” Cổ Tháp Mộc nhàn nhạt phân phó.
Trên phong khẩu dụ đã đóng kín này, hắn ta cảm nhận được một loại bất an, nếu không rõ ràng, hắn ta sẽ ăn ngủ không yên.
Hơn nữa, vị người tuổi trẻ sau lưng hắn ta kia, chắc hẳn sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này.
“Vâng, thiếu chủ.”
Xích Viêm cung kính lui ra.
...
Biên cương hoàng triều Cảnh Dương.
Sở Yêu Nguyệt mặc một thân nhung trang, trên người nhuốm máu, vẻ mặt tái nhợt, lại cắn răng kiên trì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Ở sau lưng nàng ta, là từng binh sĩ của Cảnh Dương.
Mỗi người đề hung hãn không sợ chết, đồng thời vẫn đang kiên nghị, toàn thân đẫm máu.
Xung quanh bọn họ là binh sĩ của cổ quốc Xích Ly, đông như châu chấu.
Bọn họ bị bao vây.
“Lão hoàng thúc đang ở trên không trung giao chiến với cường giả của đối phương, chỉ cần chiến đấu chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn hi vọng.” Sở Yêu Nguyệt không ngừng động viên binh sĩ bên cạnh, nhìn lên không trung, nơi đó mơ hồ có khí tức đáng sợ truyền đến.
Cách rất xa, vẫn khiến lòng người sợ hãi không thôi.
Cổ quốc Xích Ly điên cuồng tiến công, ngắn ngủi mấy tháng, ba phần tư quốc thổ của hoàng triều Cảnh Dương đã bị luân hãm.
Phụ thân của nàng ta, hoàng đế Cảnh Dương đương đại, đã bị trọng thương trong một cuộc giao chiến với cường giả đối phương, sau khi trở lại hoàng đô, không chống đỡ được ba ngày đã chết.
Đông đảo huynh đệ tỷ muội, quý thân hoàng tộc, nhao nhao thu dọn nội tình đã tích lũy mấy chục vạn năm, bỏ chạy, không hề để ý đến an nguy tồn vong của hoàng triều Cảnh Dương.
Một hoàng triều lớn như vậy, tất cả đều đặt lên vai nàng ta.
Nàng ta không thể không phủ thêm nhung trang.
Vừa động viên binh sĩ, vừa tự mình ra trận giết địch!
May mắn lúc mấu chốt, lão hoàng thúc bế quan trong Hoàng Lăng đã phá quan mà ra, kiềm chế cường giả của cổ quốc Xích Ly, mới khiến bọn họ có cơ hội kéo dài hơi tàn.
“Giết cho ta, vương thượng có lệnh!”
“Bắt sống Cửu công chúa của Cảnh Dương, có thể thăng quan tiến tước, phong vương ban hầu, thưởng thần thông pháp khí!”
Ánh mắt của một vị tướng lĩnh cổ quốc Xích Ly mang theo tham lam, hung ác, la lớn.
“Giết! Bắt sống Cửu công chúa!”
“Giết! Bắt sống Cửu công chúa!”
Sau lưng, vô số binh sĩ cổ quốc Xích Ly nghe nói như thế, lập tức điên cuồng, hưng phấn kích động, nhao nhao trùng sát mà lên.
Các loại thần thông bảo thuật xen lẫn, ba động mạnh mẽ tràn ngập thiên địa.
Đại chiến!
Lần nữa bộc phát!
“Bảo vệ công chúa! Liều mạng với bọn họ!”
Bên phía hoàng triều Cảnh Dương, mặc dù số lượng sĩ binh kém xa đối phương, nhưng khí thế không hề kém chút nào.
“Chẳng lẽ khí số của Cảnh Dương thật sự đã hết...”
Nhìn đám binh sĩ liên tục ngã xuống kia, trái tim Sở Yêu Nguyệt đều đang chảy máu.
Đột nhiên, nàng ta nhớ tới lúc trước tại cửa núi Cố gia, Cố Trường Sinh đã nói với nàng ta.
“Long mạch của hoàng triều Cảnh Dương sớm đoạn, khí số đã hết, cho dù ngươi trì hoãn thời gian diệt quốc, cũng không ngăn cản được. Đây là thiên định, nhân lực làm khó.”
Khóe miệng Sở Yêu Nguyệt nở một nụ cười khổ, lẩm bẩm nói, “Thì ra Thần Tử đã sớm dự liệu sẽ có một ngày này sao?”
Hoàng Đạo Long Cực Kinh của hoàng triều Cảnh Dương.
Vốn là tu luyện theo long mạch to lớn của hoàng triều.
Mà hiện nay long mạch đã đứt, mấy năm gần đây tốc độ tu luyện của nàng ta vô cùng chậm chạp, thậm chí còn có chỗ thụt lùi.
Phải biết trời sinh nàng ta là Đế Hoàng Thể a!
Oanh!
Đột nhiên!
Một tiếng nổ vang trời từ trong hư không truyền đến.
Sau đó tiên huyết mang theo thần tính phun ra, một thân ảnh già nua mặc long bào, toàn thân đẫm máu, từ trong đó rơi xuống.
“Hoàng thúc.” Sở Yêu Nguyệt không khỏi kinh hô.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt tất cả binh sĩ của Cảnh Dương đều hiện ra vẻ bi thương.
Hi vọng cuối cùng của bọn họ, cũng mất rồi!
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất