Chương 71: Hoàng Thất Chi Tranh, Từ Xưa Đã Bạc Tình Bạc Nghĩa, Vẻ Mặt Ghê Tởm
“A, đây không phải cửu muội sao? Sao lại nhìn ca ca ngươi như thế, khi ngươi còn bé, ta đã từng ôm ngươi đấy? Hiện tại lại không nhận người rồi?”
Sau khi đi vào cung điện, hắn ta đã mở miệng cười nói, rất tự nhiên, mặc dù lúc trước không phải rất quen thuộc với Sở Yêu Nguyệt, nhưng bây giờ lại đánh bài tình thân rồi.
Hắn ta chính là đại hoàng tử của hoàng triều Cảnh Dương, bây giờ đã hơn một trăm tuổi, tu vi là Khai Thiên cảnh tam chuyển, có đất phong thuộc về mình.
Nhưng lúc Xích Ly xâm lấn, đã bỏ qua đất phong chạy.
Mấy vị hoàng tử công chúa đứng phía sau cũng nhao nhao mở miệng, “Đúng vậy, Yêu Nguyệt, sao ngươi có thể như vậy? Chẳng lẽ không chào đón chúng ta trở về sao? Tất cả mọi người đều là huyết mạch hoàng thất, sao ngươi có thể ích kỷ như thế, coi Cảnh Dương là của mình.”
“Chúng ta đã không so đo chuyện ngươi giấu diếm chúng ta rồi.”
“Hiện tại chúng ta trở về, ngươi còn không chào đón, lên sắc mặt với chúng ta, mặc dù từ nhỏ ngươi đã cường thế, rất được phụ hoàng yêu thích, nhưng bây giờ ngoại địch xâm lấn, chúng ta nên đoàn kết lại.”
Trong đó, một vị công chúa mỹ mạo mở miệng nói, rất đại nghĩa, trong lời nói đều là lên án hành vi của Sở Yêu Nguyệt.
Dưới cái nhìn của nàng ta, lúc sắp vong quốc Sở Yêu Nguyệt không chạy trốn, chính là biết rõ Trường Sinh Cố gia sẽ giáng lâm.
Nhưng nàng ta lại giấu diếm tất cả mọi người.
Đã gặp qua người vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức không cần mặt mũi như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Đoàn kết? Các ngươi cũng xứng nói?
Sở Yêu Nguyệt tức giận đến run rẩy, hàm răng cắn chặt, nắm chặt tay.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, để mình tỉnh táo lại, không nói gì, trong mắt đều là lạnh lẽo.
Đám người này, quả thực đang tìm chết!
“Không đúng, tu vi bây giờ của ngươi...”
Đại hoàng tử đang định nói gì, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi, chú ý tới Sở Yêu Nguyệt dị thường.
Toàn thân không có một chút linh khí nào.
Nói cách khác vị muội muội có thiên phú diễm tuyệt này, bây giờ trên người đã không có một chút tu vi?
Mặc dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng đối với hắn ta mà nói, đây là chuyện tốt.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là một vị đại năng, lực cảm giác sẽ không sai.
Lúc này đám hoàng tử và công chúa còn lại cũng chú ý tới điểm này.
“Thì ra bây giờ ngươi đã không có tu vi, vậy hoàng vị Cảnh Dương này, ngươi còn tranh thế nào được...”
“Ha ha, Yêu Nguyệt ngươi ngoan ngoãn nghe theo chúng ta, nhường hoàng vị cho chúng ta, Đại hoàng tử còn thích hợp với vị trí này hơn ngươi nhiều.”
Thấy Sở Yêu Nguyệt không còn tu vi.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tươi cười của bọn họ đã biến mất không thấy đâu nữa, xé rách mặt nạ dối trá, lộ ra ý cười mỉa mai.
“Trường Sinh Cố gia không thể nâng đỡ một tên phế vật không có tu vi được... Hoàng vị này, xem ra đã là của ta.”
“Lần này trở về, quả là rất đúng.”
Vẻ mặt đại hoàng tử trở nên trấn định lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đang kích động.
Hắn ta thấy, Xích Ly phản loạn, rõ ràng đã bị Trường Sinh Cố gia chú ý, cho nên mới điều động tộc nhân đến đây.
Bọn họ là thế lực phụ thuộc, ai cầm quyền cũng không quan trọng với Trường Sinh thế gia.
Đôi mắt Sở Yêu Nguyệt băng lãnh, vẫn không nói chuyện.
Nàng ta thật sự muốn để phụ hoàng nhìn một chút, đây chính là đám phế vật ông ấy vẫn luôn bảo vệ, vô duyên vô cớ lãng phí nhiều tài nguyên tu luyện như vậy.
Hoàng triều Cảnh Dương sẽ suy vong, đây chính là chứng minh trực tiếp nhất.
“Cho nên đây chính là mục đích các ngươi trở về, bức ta thoái vị, nhường hoàng vị cho các ngươi?”
Thấy bọn họ đã bắt đầu thảo luận vấn đề phân phối đất phong tài nguyên như thế nào, Sở Yêu Nguyệt đột nhiên cười.
Khuôn mặt tuyệt mỹ giống như một đóa hàn mai nở rộ trong tuyết.
Lạnh mà diễm, cũng đầy sát ý.
“Muội muội có ý gì? Cái gì gọi là bức thoái vị, đây là người tài mới chiếm được, đây là đạo lý từ xưa đến nay, ta cảm thấy ngươi sẽ không hiểu đâu.”
Đại hoàng tử đứng chắp tay, khẽ lắc đầu, không tán đồng với cách nói của Sở Yêu Nguyệt.
“A, đạo lý thật là đường hoàng, nhưng ta sẽ không nhường lại hoàng vị, cho dù là vì phụ hoàng hay là vì công tử.”
Sở Yêu Nguyệt lạnh lùng nói, trực tiếp cự tuyệt.
“Ồ? Muội muội chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao? Ngươi không có tu vi, còn giữ hoàng vị thế nào được?”
Nụ cười trên mặt Đại hoàng tử biến mất, cũng lộ ra lãnh ý, chân tướng phơi bày.
Từ thời xưa hoàng gia đã bạc tình bạc nghĩa.
Một màn này đã được bọn họ chứng minh rất hoàn mỹ.
“Nếu muội muội vẫn cứ khăng khăng ngoan cố, đừng trách ca ca không khách khí, động thủ.” Đại hoàng tử lạnh lùng nói, quanh người hiện lên một cỗ khí tức cường đại.
Tại Hoàng triều Cảnh Dương, đại năng Khai Thiên cảnh đã là thực lực cực mạnh rồi, có thể tuỳ tiện quét ngang một phương.
Đừng nói là trong hoàng cung bây giờ không có bao nhiêu cường giả.
“Người tới, đuổi bọn đi cho ta.”
Vẻ mặt Sở Yêu Nguyệt băng lãnh, lạnh giọng hạ lệnh.
Đám thị vệ đứng trước cửa cung điện nhận được mệnh lệnh, không có bất kỳ do dự nào, nhao nhao tiến lên động thủ.
“Không muốn sống nữa à, ta xem ai có dũng khí?”
Nhưng trên mặt Đại hoàng tử lại hiện lên vẻ coi thường, một chưởng đã chụp chết một tên thị vệ vừa tiến đến, đứng ngạo nghễ trong đó, cười lạnh không thôi.
“Lúc đối phó với Xích Ly, làm sao không thấy ngươi xuất thủ? Đối phó người một nhà lại rất ác độc.”
Sở Yêu Nguyệt nghiến răng nói, đã giận không kềm chế được.
Nghe nói như thế, sắc mặt Đại hoàng tử không phải rất dễ nhìn, lạnh lùng nói, “Ít nói lời vô ích, hoặc là giao hoàng vị ra, hoặc là chết!”
Có Trường Sinh thế gia ở phía sau chèo chống, hắn ta nắm chắc có thể phá vỡ cảnh giới cao hơn.
Về phần tàn sát đồng tộc cái gì, hắn ta không thèm để ý.
Ở thế giới này, không có thực lực chỉ là bọt biển.
Đám hoàng tử công chúa còn lại nhìn về phía Sở Yêu Nguyệt đang tức giận, khinh thường nói, “Bây giờ ngươi đã không có tu vi, chiếm hoàng vị cũng là lãng phí, ngươi không ngồi vững vị trí này đâu.”
“Yêu Nguyệt, ngươi ngoan ngoãn nhường hoàng vị lại đi, tất cả mọi người là đồng tộc, còn có thể cho ngươi đường sống. Ngươi không thể suy nghĩ cho vô số con dân Cảnh Dương một chút sao? Người không thể quá ích kỷ...”
Đám thị nữ bên cạnh đã không thể nghe tiếp những lời nói vô sỉ như vậy nữa, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nếu hoàng vị Cảnh Dương rơi vào trong tay bọn họ, đó mới là cách diệt quốc không xa!
Ánh mắt Sở Yêu Nguyệt hoàn toàn lạnh lẽo, đã sớm nhìn thấu cái gọi là huyết mạch thân nhân này rồi.
Nhưng nàng ta cũng rõ ràng, bây giờ nàng ta không phải là đối thủ của Đại hoàng tử.
Nếu chưa tự phế tu vi, còn có thể giao thủ một trận sinh tử với hắn ta.
Nhưng bây giờ...
“Cảnh Dương bất hạnh, đúng là Cảnh Dương bất hạnh...”
Lúc này, một tiếng nói tràn ngập tức giận và bi thương vang lên, trong đại điện đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Chính là lão hoàng chủ chỉ có thể sống năm năm kia của Sở Yêu Nguyệt.
Ông ta vừa xuất hiện, vẻ mặt tất cả mọi người bên phía Đại hoàng đều thay đổi, có chút bối rối và bất an.
Ngoài miệng nói rất dễ nghe, nhưng hành động của bọn họ đã không khác gì bức vua thoái vị.
Chuyện này bọn họ cũng rõ ràng.
Nhất là tính tình vị lão Hoàng Chủ này ghét ác như thù, trong mắt không dung được hạt cát.
“Bái kiến lão hoàng thúc.”
“Bái kiến lão hoàng thúc.”
Bọn họ cùng hành lễ chào, trong lòng lo sợ bất an.
Coi như Đại hoàng tử vẫn còn khá trấn định tự tin, trên mặt vẫn có ý cười.
Tiên hoàng đã qua đời, hắn ta chính là người thừa kế hợp pháp nhất của Cảnh Dương.
Danh chính ngôn thuận!
Hơn nữa bây giờ Sở Yêu Nguyệt có sức cạnh tranh nhất đã mất hết tu vi.
Lão Hoàng Chủ không thể vì chuyện nhỏ này mà xuất thủ với hắn ta được.
Hắn ta cảm thấy, lão Hoàng Chủ hiện thân, cũng chỉ muốn khuyên bảo Sở Yêu Nguyệt thoái vị mà thôi.
Lão Hoàng Chủ hừ lạnh một tiếng, không nhìn đám người này một cái.
Hành động của bọn họ, ông ta đã biết rõ ràng.
“Lại ủy khuất ngươi rồi, Yêu Nguyệt.”
Lão Hoàng Chủ lộ ra vẻ xin lỗi với Sở Yêu Nguyệt.
Nàng ta vì Cảnh Dương, tiếp nhận rất nhiều trách nhiệm và ủy khuất.
“Không ủy khuất, hoàng thúc quá lo lắng.”
Sở Yêu Nguyệt mỉm cười, trên mặt không nhìn ra bất cứ dị thường nào.
Giống như người vừa rồi vẫn còn tức giận lạnh băng kia hoàn toàn không phải nàng ta vậy.