Chương 72: bái Kiến Thần Tử, Sở Yêu Nguyệt Quả Quyết Sát Phạt, Suýt Chút Nữa Bị Dọa Sợ
“Lão hoàng thúc, hôm nay ngài hiện thân, như vậy chuyện cũng dễ làm hơn nhiều. Yêu Nguyệt còn rất trẻ, chuyện chấp chưởng Cảnh Dương, ta nghĩ nên suy nghĩ lại đi...”
“Phụ hoàng đã qua đời, ta cũng là huyết mạch dòng dõi, đương nhiên có tư cách...”
Đại hoàng tử vui vẻ chậm rãi nói.
Tự tin mà thong dong, giống như đã đoán được lão Hoàng Chủ sẽ tuyên bố hoàng vị sẽ thuộc về hắn ta vậy.
“Còn Sở Yêu Nguyệt, nể mặt Hoàng Chủ, tha cho nàng ta một mạng, như thế nào?
Dù sao chỉ là một phế nhân, không gây nổi sóng gió gì rồi.”
“Im miệng, ngươi muốn chết à?”
Nhưng khiến đám người Đại hoàng tử vô cùng bất ngờ và không hiểu là, lão Hoàng Chủ lại ngắt lời hắn ta, vẻ mặt trở nên vô cùng âm trầm phẫn nộ.
Sát cơ lạnh thấu xương!
Dáng vẻ kia hoàn toàn là muốn giết bọn họ!
Trong lòng mọi người ầm một tiếng, sinh ra bất an.
“Lão hoàng thúc, chúng ta đều là huyết mạch hoàng thất...”
“Ngài... Ngài muốn làm gì?”
Bọn họ luống cuống, sợ hãi bất an dưới sát cơ lạnh thấu xương này.
Đại hoàng tử còn cố giả bộ trấn định, sắc mặt trắng nhợt nói: “Nếu lão hoàng thúc muốn thiên vị Yêu Nguyệt, vậy ta không cần hoàng vị cũng được.”
Sát ý không giống như giả vờ.
Hoàng vị đâu quan trọng bằng tính mạng?
Nói xong, hắn ta liền chậm rãi đi ra cung điện.
Chuyện này không giống suy nghĩ của hắn ta.
Vì sao lão hoàng thúc lại thiên vị Sở Yêu Nguyệt, trong thời gian này đã xảy ra chuyện gì mà hắn ta không biết sao?
...
Đám công chúa và hoàng tử còn lại cũng đều luống cuống.
Phát hiện chuyện hoàn toàn không giống bọn họ nghĩ, hiện tại đều muốn rời khỏi nơi này.
“Dừng lại.”
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, không nghe ra hỉ nộ.
Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói này, sát ý trên mặt lão Hoàng Chủ tán đi, lộ ra nụ cười khổ và tôn kính.
Tại cửa cung điện, một nam tử áo trắng chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tâm tình không hề chập chờn, khiến người ta khó mà suy đoán trong lòng hắn ta nghĩ gì.
“Bái kiến Thần Tử.”
Lão Hoàng Chủ cung kính chào nói.
Mặc dù tu vi của ông ta là Thần Vương Cảnh đỉnh phong, Thánh Nhân không ra, dường như vô địch.
Nhưng ở trước mặt Cố Trường Sinh vẫn cung kính như cũ.
Hơn nữa vừa rồi...
Ông ta rõ ràng cảm giác được, Cố Trường Sinh đứng ngay trước cửa cung điện.
Nhưng trừ ông ta ra, đám người còn lại có tu vi quá thấp, không phát hiện được.
“Công tử...”
“Chuyện nhỏ nhặt này cũng kinh động đến ngài, là thất trách của Yêu Nguyệt.”
Nhìn thấy Cố Trường Sinh hiện thân, Sở Yêu Nguyệt cũng vội vàng chào hỏi.
Mấy ngày trước Cố Trường Sinh truyền cho nàng ta công pháp vô thượng, sau đó nàng ta đã không thấy bóng dáng hắn nữa.
Không nghĩ tới lúc gặp mặt lại, sẽ là loại cục diện này.
Nhưng trong lòng vẫn có chút ấm áp và ngọt ngào.
Có vẻ.. Công tử là muốn ra mặt cho mình?
Tất cả ủy khuất lúc trước đã tan thành mây khói.
“Ta đã nhìn một lúc rồi.”
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, biểu thị mình biết rõ chuyện gì xảy ra, trên mặt vẫn rất nhẹ nhàng.
Hắn vốn định đến xem tu vi của Sở Yêu Nguyệt như thế nào rồi.
Phải biết hắn rất để ý đếm môn Khí Vận Tạo Hóa Công kia.
Không ngờ lại gặp được chuyện kỳ ba bức vua thoái vị như vậy.
Vốn lười quản nhiều, dù sao có lão Hoàng Chủ ở đây, ông ta biết rõ nên xử lý thế nào.
Nhưng nghĩ đến bây giờ Sở Yêu Nguyệt coi như người của mình.
Nàng ta bị ủy khuất, bản thân là công tử, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mà lúc này, sắc mặt đại hoàng tử và tất cả công chúa hoàng tử còn lại đã trắng bệch, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, suýt chút nữa bị dọa ngất.
Bây giờ chân bọn họ đang run rẩy, dường như đứng không vững.
Bọn họ không ngốc.
Từ thái độ cung kính của lão Hoàng Chủ có thể nhìn ra được, vị công tử áo trắng trước mặt này... Rất có thể chính là vị trong truyền thuyết kia.
Truyền nhân của Trường Sinh Cố gia!
Sinh ra đã đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất của ba ngàn đạo vực!
Hoàn toàn không phải người cùng thế giới với bọn họ.
Chỉ là bọn họ không ngờ, vì sao chuyện nhỏ như vậy lại kinh động đến vị này.
Đây là chuyện không thể xảy ra được!
Giống như một vị Đế Hoàng nhân gian, nhúng tay quản chuyện của một đám sâu kiến, căn bản là không thể nào.
Cố Trường Sinh nhìn về phía Sở Yêu Nguyệt, nhẹ giọng hỏi, “Muốn xử trí bọn họ thế nào?”
Lúc nói chuyện, hắn còn không thèm nhìn đám người Đại hoàng tử một cái.
Dăm ba câu đã định ra kết cục của bọn họ rồi.
Trong đó mấy vị công chúa không chịu nổi loại áp lực không lời này, chớp mắt, trực tiếp bị dọa đến hôn mê.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Yêu Nguyệt lộ ra vẻ xoắn xuýt, sau đó yếu ớt hỏi: “Nếu ta giết bọn họ, công tử sẽ không ghét bỏ ta chứ?”
Cố Trường Sinh cười, hỏi, “Vì sao ta lại ghét bỏ ngươi?”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Yêu Nguyệt thở phào nói, “Ta chỉ sợ công tử sẽ cảm thấy ta tâm ngoan thủ lạt, ta không muốn để ngài không thích.”
Cố Trường Sinh không ngờ nàng ta sẽ nói như vậy, tùy ý nói, “Muốn xử trí thế nào, đó là chuyện của ngươi, không cần quan tâm đến ta.”
Sở Yêu Nguyệt gật đầu, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo, nhìn về phía đám người Đại hoàng tử.
Sắc mặt Đại hoàng tử hoàn toàn trắng bệch, dường như sắp ngất, không thể nói lưu loát: “Sở... Yêu Nguyệt... Cái này... Đây là hiểu lầm, lúc ngươi còn nhỏ, ca ca còn ôm ngươi đấy...”
Vừa rồi hắn đã nghe thấy lời Sở Yêu Nguyệt nói.
Nàng muốn giết hắn ta!
Mấy vị công chúa hoàng tử còn lại cũng khóc ròng ròng, liên tục cầu tình....
Nhưng Sở Yêu Nguyệt không hề lay động, “Vừa rồi các ngươi hùng hổ dọa người, sao lại không nghĩ đến lúc này?”
Nàng ta cũng không muốn nói nhảm với đám người này, rút trường đao của thị vệ bên cạnh ra.
“Ta là ca ca của ngươi, ngươi không thể giết ta...” Đại hoàng tử hoảng sợ hô, trong lòng đều là hối hận và tuyệt vọng, bị khí tức của lão Hoàng Chủ áp bách, hắn ta căn bản không chống cự hay né tránh được!
Đáng tiếc trả lời hắn ta lại là đao quang trắng như tuyết.
Phốc!
Máu chảy như suối, đầu người lăn ra!
Hôm nay tất cả con cháu hoàng thất đến đây ép nàng ta thoái vị, đều phải đền tội!
Sở Yêu Nguyệt cũng hiện ra một mặt thiết huyết và sát phạt quả quyết của mình.
Cho dù huyết mạch thân tộc, nhưng trêu chọc đến đầu mình, nàng ta cũng phải chém giết!
“Đây chính là trời sinh Đế Hoàng Thể, mặc dù không có tu vi, nhưng vẫn không mất đi uy nghiêm Đế Hoàng nên có. Hoàng uy không thể nhục, nên giết liền giết.” Trong lòng Cố Trường Sinh ở có chút cảm thán.
Sau đó, Sở Yêu Nguyệt phân phó thị vệ đến rửa sạch vết máu trong đại điện.
Bản thân và Cố Trường Sinh đi đến một tòa thiên địa khác.
“Công tử, tha thứ cho Yêu Nguyệt ngu dốt, công pháp vô thượng mà ngài truyền thụ, hiện nay vẫn là như cũ.”
Sở Yêu Nguyệt thấy Cố Trường Sinh hỏi tiến độ tu luyện, không khỏi có chút nhụt chí nói.
Công pháp của Cảnh Dương, cho dù là loại nào nàng ta cũng có thể tùy tiện học tập lĩnh ngộ.
Nhưng chỉ có bộ Khí Vận Tạo Hóa Công mà Cố Trường Sinh đưa cho lại rất khó khăn tối nghĩa.
Nhìn văn tự vài lần đã cảm thấy đôi mắt đau nhức, đầu váng mắt hoa.
“Không sao, ngươi không cần gấp, nếu ngươi tùy tiện đã học được bộ công pháp kia, ta sẽ rất kinh ngạc.”
Cố Trường Sinh cũng không bất ngờ về chuyện này, chỉ bảo nàng ta đừng nóng vội, tiến hành theo chất lượng.
Cho dù là hắn trước đây, cũng phải hao tốn không ít thời gian suy nghĩ.
“Công tử, đêm qua cổ quốc Xích Ly đã xâm lấn, theo tai mắt của ta, bọn họ chỉ phái Hư Thần Cảnh Cổ Thần nhất tinh ra, lực lượng khống chế trong phạm vi các ngài có thể lịch luyện.”
“Ta không tin bọn họ không có Cổ Thần vượt qua Hư Thần Cảnh, nhưng không biết tại sao vẫn chậm chạp không hiện thân.”
Sở Yêu Nguyệt đột nhiên mở miệng, nghi hoặc hỏi thăm một chuyện khác.
Cố Trường Sinh nhìn nàng ta một cái, không ngờ đến nàng ta cũng phát hiện dị thường trong đó, lập tức nói, “Chuyện này đã dính dáng đến thế lực đánh cờ với Cố gia sau lưng cổ quốc Xích Ly.”
“Có lẽ trận chiến này sẽ phải kéo dài một đoạn thời gian.”
Thế lực phía sau cổ quốc Xích Ly? Tộc Cổ Thần sao?
Nhưng năm đó tộc Cổ Thần tuy mạnh, nhưng vẫn không có tư cách đánh cờ với Trường Sinh thế gia được.
Đó chính là thế lực bất hủ.
Trong lòng Sở Yêu Nguyệt có chút chấn động.
Nhưng mà...
Thế lực bất hủ tại ba ngàn đạo vực có tư cách đánh cờ với Trường Sinh thế gia cũng không nhiều a.