Chương 80: Tiến Vào Cổ Thành, Phường Thị, Tô Tiểu Huyên Có Cảm Giác
Nghe thấy tu sĩ trẻ tuổi này nói như vậy, Tô Tiểu Huyên ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, nhìn thoáng qua công tử một chút.
Phát hiện vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
Giống như tên tu sĩ trẻ tuổi kia không phải đang nói đến hắn.
Được rồi, xem ra công tử thật sự không có hứng thú với chuyện này.
Trong lòng Tô Tiểu Huyên nghĩ như vậy, sau đó nàng ta liền trò chuyện với tên tu sĩ trẻ tuổi này để giết thời gian.
Rất nhanh đã biết hắn ta tên là Diệp Hiên, đến từ một thành trì khác, chuẩn bị đến đây bái nhập Thanh Huyền đạo trường.
Nhưng hắn ta dự định chỉ bái nhập một mạch nào đó của Thanh Huyền đạo trường mà thôi, hắn ta tự biết rõ thực lực và thiên phú của mình.
Cố Trường Sinh lại không để ý đến Diệp Hiên, sau khi tiến vào cổ thành Vọng Nguyệt, hắn đã bắt đầu đánh giá tiên vận mơ hồ trong đó.
So với các cổ thành còn sót lại, cổ thành Vọng Nguyệt bất phàm hơn nhiều.
“Ta nói cho các ngươi biết, vị Thần Tử Cố gia kia rất mạnh, rất nhiều tu sĩ đều suy đoán hắn tuyệt đối là một trong những tồn tại trẻ tuổi đáng sợ nhất của Tiên Vực đời này.”
Trên đường đi.
Diệp Hiên không ngừng nói chuyện với hai người họ, lúc nhắc đến Thần Tử của Cố gia, vẻ mặt tràn ngập cuồng nhiệt và sùng bái.
Đối với chuyện này, Tô Tiểu Huyên không nhịn được cười, cảm thấy rất thú vị.
Vừa mới vào thành là gặp một người cuồng nhiệt sùng bái công tử rồi, đáng tiếc người này cũng không biết Thần Tử Cố gia đang ở ngay bên cạnh mình.
Trong lòng Cố Trường Sinh cũng có chút bất đắc dĩ.
Diệp Hiên dường như có chút quen thuộc với cổ thành Vọng Nguyệt, không phải là lần đầu tiên tới đây, cho nên rất tự nhiên giới thiệu cho hai người.
“Nơi này là phố chợ lớn nhất của cổ thànhVọng Nguyệt, một đoạn thời gian trước đã có người mua được thần tài rất trân quý, mặc dù chỉ lớn cỡ bàn tay, nhưng có thể rèn đúc truyền thế Thánh khí.”
“Cũng có người phát hiện trận văn Chuẩn Chí Tôn không trọn vẹn trong đó, thậm chí từng xuất hiện trận văn cấp bậc Thiên Tôn rồi...”
“Các loại thần thông bảo thuật, linh đan diệu dược, cũng có thể phát hiện ở đó.”
Nơi này có một mảnh phố chợ to lớn, chiếm diện tích trên ngàn dặm, có thể trao đổi các loại bảo vật trong đó
Cũng có thể hét giá.
Bên cạnh chợ phố là từng tòa lầu các cung điện, trôi nổi trên không trung, thần quang lấp lóe, sáng chói chói mắt, thỉnh thoảng còn bộc phát bảo quang ngút trời.
“Đây là Đoán Khí Phường, đây là Thánh Đan Đường...”
“Đây đều là sinh ý của Thương Minh.”
Diệp Hiên giải thích, phát huy trọn vẹn tác dụng dẫn đường của mình.
Lúc này Tô Tiểu Huyên đột nhiên dừng lại trước một sạp hàng, nhìn một đống đồ trưng bày trước mắt, vẻ mặt có chút chần chờ do dự.
Chú ý tới nàng ta khác thường, Cố Trường Sinh không khỏi nhíu mày, lập tức hỏi, “Sao vậy, Tiểu Huyên?”
“Tô cô nương muốn mua vật gì sao? Nhưng phải chú ý, trong bóng tối có một vài tu sĩ có ý đồ xấu đang nhìn chằm chằm, nếu như phát hiện ngươi là dê béo, sẽ âm thầm hạ thủ với ngươi đấy.”
Diệp Hiên nhắc nhở.
Cố Trường Sinh nhìn hắn ta một cái, “Xem ra ngươi hiểu rất rõ nơi này nhỉ?”
“Không dối gạt công tử, trước kia ta từng ở lại cổ thành Vọng Nguyệt một thời gian...”
Diệp Hiên nghe vậy, trong mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, lập tức cười nói.
Nhìn ra hắn ta là người có chuyện xưa rồi.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa.
“Công tử, ta cảm thấy nơi này có vật rất thích hợp với ta.”
Tô Tiểu Huyên đột nhiên thấp giọng nói.
Nàng ta cũng không biết sao mình lại có cảm giác này, chỉ là tâm huyết dâng trào.
Nhưng cũng giống như có gì đó thúc giục từ một nơi sâu xa.
“Tiểu cô nương muốn cái gì? Trên sạp hàng của ta, cái gì cũng có...”
“Đây là ba ngàn năm Lam Hồ Băng Hoa, đây là Thụ Tâm Tuyền Thạch, đây là...”
Lão bản sạp hàng nghe nói như thế, trong mặt lập tức lộ ra hưng phấn, xoa đôi tay vội vàng đứng dậy nói.
Hắn ta chỉ vào từng vật trên sạp hàng giới thiệu.
“Nếu thích hợp với ngươi, vậy ngươi mua lại là được, không cần lo lắng cái gì.” Cố Trường Sinh lạnh nhạt nói.
Tô Tiểu Huyên chính là một vị vô thượng kiếm đạo nài đó chuyển thế, hơn nữa khí vận cũng không phải mạnh bình thường đâu.
Nàng ta nói hữu dụng với nàng ta, vậy chắc chắn đó là một loại trực giác rất mãnh liệt, sẽ không sai.
Lão bản nghe nói như thế, lập tức biết rõ hai người này chắc chắn có tiền, giống như dê béo, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.
Hắn ta cũng là người có lòng dạ, để Tô Tiểu Huyên chọn lựa từng cái, xem muốn cái gì, sau đó định giá cả.
Không sai.
Là định giá cả, mà không phải dựa theo giá cả ban đầu.
Hai người này có lẽ là đệ tử trong một gia tộc lớn ra ngoài, kinh nghiệm sống chưa nhiều, trên người còn rất có tiền.
Bọn họ rất ưa thích loại đệ tử trẻ tuổi như vậy.
“Ôi... Công tử, vừa rồi ngươi không nên nói như vậy...”
Diệp Hiên có chút bất đắc dĩ nói, vừa rồi hắn ta còn muốn nhắc nhở một chút, nhưng Cố Trường Sinh đã nói ra ngoài rồi.
Không cần phải nói, lát nữa hai người họ tuyệt đối sẽ bị làm thịt.
Ánh mắt lão bản lộ ra hung quang, hung hăng đạp Diệp Hiên một cái, để hắn ta đừng nói lung tung.
Trong chợ phố này, đến đội tuần tra cũng không dám quản nhiều.
Chính là vì nơi đây ngư long hỗn tạp.
Không cần thận sẽ dẫn đến họa sát thân.
Diệp Hiên cũng có chút e ngại ánh mắt của ông chủ, nhưng trong lòng vẫn rất kiên định.
Nếu lát nữa vị công tử này nói ra giá quá cao, hắn ta sẽ nghĩ biện pháp bảo công tử giảm xuống một chút.
“Công tử, ta muốn mua tảng đá kia.”
Sau khi nhìn khắp sạp hàng một lần, Tô Tiểu Huyên lại chỉ vào tảng đá mà lão bản dùng để lót mông nói.
“Tảng đá kia?”
Lão bản và Diệp Hiên cũng không ngờ nàng ta sẽ nói như vậy, trong chốc lát có chút ngây ngẩn cả người.
Nhưng lão bản cũng là người thông minh, lập tức đổi sắc mặt, ra vẻ cao thâm nói, “Ánh mắt của tiểu cô nương không tệ, lại có thể phát hiện ra khối thạch gia truyền này bất phàm...”
Thạch gia truyền?
Khóe miệng Diệp Hiên không khỏi run rẩy.
Thạch gia truyền mà ngươi dùng để lót mông, lừa gạt ai vậy.
Chắc hắn lão bản cũng không biết rốt cuộc khối đá kia là cái gì, tùy tiện tìm cái cớ.
Cố Trường Sinh có chút bừng tỉnh, thì ra Tô Tiểu Huyên nói là cái kia.
Vừa rồi hắn dùng Bồ Đề Minh Kính Pháp nhìn một cái, trên sạp hàng đều là vật lừa gạt, tốt một chút cũng chỉ là vật liệu luyện binh khí không trọn vẹn mà thôi.
“Thạch gia truyền? Lão bản, ngươi đừng gạt ta, đó chỉ là khối đá bình thường.” Tô Tiểu Huyên cũng không tính rất ngốc, biết rõ lão bản này lòng dạ hiểm độc muốn lên giá, lập tức phản bác.
“Khối đá bình thường? Ha ha, nếu như khối đá bình thường? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ mua một khối đá bình thường à?” Lão bản nghe nói như thế lập tức cười lạnh nói.
Tô Tiểu Huyên nhất thời yên lặng, cầu cứu nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Tiểu nha đầu này đúng là quá ngốc.....
Cố Trường Sinh cũng có chút im lặng, sau đó mở miệng nói, “Nếu Tiểu Huyên muốn, vậy ngươi liền nói cái giá đi.”
Hắn không muốn lãng phí thời gian, dù sao hắn cũng không thiếu tiền.
Huống hồ không nói đến các phương diện khác của Tô Tiểu Huyên, chỉ nói đến phương diện vận khí cũng sẽ không kém rồi.
Thứ trong viên đá, chắc hẳn sẽ không kém.
“Công tử, ngươi đừng quyết định sớm, đám gia hỏa này rất tham lam, lát nữa chắc rằng sẽ kêu giá trên trời...” Diệp Hiên ở một bên nhắc nhở.
Mặc dù hắn ta biết rõ chủ tớ hai người này có lai lịch bất phàm.
Nhưng cũng không cần lãng phí tiền tài trên phương diện này, còn bị người ta hố.
“Ra giá? Nói đùa gì vậy, đây là thạch gia truyền của ta, lưu cho đời sau của ta, sao ta có thể bán được?” Lão bản nghe vậy lập tức ra vẻ chính khí nói.
“Ba vạn cân nguyên thạch, ta muốn.” Cố Trường Sinh nhàn nhạt mở miệng.
“Ta không... Bao nhiêu hả?”
Lão bản sững sờ, còn muốn gào thêm giá, lúc nghe thấy con số này đã choáng váng.
Ba... Ba... Vạn cân nguyên thạch?
Tê!
Đừng nói là hắn ta, đến các tu sĩ xung quanh và Diệp Hiên cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau đó dùng ánh mắt không dám tin nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Tuỳ tiện xuất ra ba vạn cân nguyên thạch?
Rốt cuộc thân phận của hắn là gì vậy?