Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 85: Thuộc Cùng Một Thời Đại Với Người Này, Chính Là Bi Ai

Chương 85: Thuộc Cùng Một Thời Đại Với Người Này, Chính Là Bi Ai


Trên chợ phố, tất cả tu sĩ đang tránh đi.
Tích Hoa bà bà xuất thủ, hóa thành một cái đĩa ma thạch, trên đó xen lẫn đạo văn, thần phù lấp lánh.
Uy áp đáng sợ khiến sắc mặt đám tu sĩ xung quanh trắng bệch, bước chân nhũn ra!
Đây chính là uy thế của Hư Thần cảnh!
Chỉ là khí tức, bọn họ đã không chịu được, thân thể sắp vỡ toang!
“Tiểu nha đầu, lúc này hối hận đã không có ích lợi gì.”
Trên mặt Tích Hoa bà bà còn nở nụ cười lạnh và âm lãnh.
Bởi vì công pháp, khiến cho tốc độ thọ nguyên của bà ta chảy rất nhanh, cho nên bà ta ghét nhất người khác gọi mình là bà già.
Giờ phút này.
Vẻ mặt của đám người Thanh Huyền tông cũng vô cùng hưng phấn và kích động.
Nhất là Vương Chung và Diệp Lâm.
Trên mặt đều là khoái ý và hận thù.
Mặc dù đám tu sĩ tránh đi cũng không đành lòng, nhưng thời điểm này, cũng không dám nhúng tay!
Bọn họ cũng không có năng lực kia.
“Tô cô nương, ngươi mau trốn, đừng đứng bất động tại đó...”
Diệp Hiên không nhịn được lớn tiếng nói.
Bọn họ cho rằng Tô Tiểu Huyên đã sợ đến choáng váng, nên vẫn đứng nơi đó nhìn Tích Hoa bà bà đánh tới.
“Đáng tiếc, đắc tội Tích Hoa bà bà, một thiên kiêu mới hai mươi lăm tuổi, đến vị công tử sau lưng nàng ta cũng thờ ơ.” Rất nhiều người biểu thị tiếc hận.
“A, nha đầu này lại không sợ? Ngươi đang khiêu khích lão phụ!” Tích Hoa bà bà sững sờ, thế công lúc đầu cứ thế mà dừng lại.
Nhìn thấy ý cười xem thường trên mặt Tô Tiểu Huyên, lập tức tức giận.
Một tu sĩ Khai Thiên cảnh nho nhỏ, dám chế giễu lão phụ?
Sắp chết đến nơi còn không biết?
“Ta phải nói là các ngươi vô tri hay là ngu ngốc đây.” Mặc dù có đôi khi Tô Tiểu Huyên làm việc ngốc, nhưng cũng không đại biểu nàng ta ngốc thật.
Lúc này nàng ta nhìn Tích Hoa bà bà giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
“Công tử, lão bà này ức hiếp ta, ngươi cũng bỏ mặc không quản sao?”
“Sau này sẽ không còn người gọt linh quả cho ngươi ăn nữa.”
Ngược lại.
Tô Tiểu Huyên vểnh miệng, nói với Cố Trường Sinh vẫn đang thong dong như xem kịch ở phía sau.
Một màn này.
Khiến tất cả mọi người ngây ngẩn cả người!
“Quả là thế!”
“Ta biết rõ vị công tử áo trắng này không đơn giản, lai lịch bất phàm, có cường giả ỷ vào...”
Rất nhiều tu sĩ thầm nói trong lòng.
Bao quát Tiểu Kiếm Tiên cũng giống như thế.
Bọn họ đều không cho rằng vị công tử áo trắng này có thể chống lại Hư Thần cảnh!
Rất có thể sau lưng hắn cũng có cường giả bảo vệ, cho nên không sợ hãi!
“Ta còn muốn nhìn xem ngươi có thể giao thủ với Hư Thần cảnh không đây, nhưng thôi, thực lực của tiểu nha đầu ngươi cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Nghe thấy mấy lời này của Tô Tiểu Huyên, Cố Trường Sinh cũng không có tâm tư xem trò hay nữa.
Thuận miệng nói hai câu, lại khiến Tô Tiểu Huyên có chút ủy khuất.
Thực lực mình... Kém?
Phải nói là dáng vẻ của lão bà này khiến Cố Trường Sinh buồn nôn.
Ừm.
Buồn nôn.
“Thực lực không mạnh, lại rất biết khiến người ta buồn nôn, ta cũng muốn biết thông chủ Thanh Huyền tông sẽ làm sao.”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh lạnh nhạt tự nhiên, tùy ý nói.
Nghe nói như thế, ánh mắt Tích Hoa bà bà lạnh lùng, nhìn hắn chằm chằm, “Khẩu khí cũng không nhỏ, trưởng bối phía sau ngươi là ai? Bảo hắn ra đây nói chuyện với lão phụ, ngươi cũng không có tư...”
Chữ “Cách” chưa rơi xuống!
Đã nghe thấy một câu “Ồn ào” không kiên nhẫn rồi!
Cố Trường Sinh nhàn nhạt liếc bà ta một cái, sau đó vung ống áo lên.
Một chưởng tùy ý đánh ra, xuất hiện vết tích vân tay chân thực, trên đó có uy áp kinh khủng như hỗn độn khí rơi xuống.
Giống như là hình thực ban đầu của thiên địa!
Một màn này khiến sắc mặt Tích Hoa bà bà đột nhiên hoảng hốt, mặt mũi trắng bệch hoảng sợ!
Giống như nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng được!
Bà ta thôi động rất nhiều bảo vật, toàn thân sáng lên, thi triển các loại thần thông, bộc phát uy áp Hư Thần cảnh hậu kỳ, hóa thành pháp lực mênh mông!
Liều mạng chống cự!
Nhưng... Vẫn vô dụng!
Bà ta không thể tin được!
Người trẻ tuổi thần bí này tùy ý đánh ra một chưởng, bà ta lại không chống đỡ được!
Vẻ mặt Tích Hoa bà bà lập tức trở nên vô cùng tuyệt vọng và hối hận.
Đây rốt cuộc là quái vật ở đâu ra?
“Tha...”
Lời còn chưa ra khỏi miệng.
Một chưởng bao trùm xuống, phốc một tiếng!
Tại chỗ xuất hiện một đoàn huyết vụ, Tích Hoa bà bà Hư Thần cảnh hậu kỳ, trực tiếp hình thần câu diệt!
Nhìn thấy một màn này, xung quanh phố chợ, lập tức tĩnh trở nên yên tĩnh.
Tất cả tu sĩ giống như đã trở thành tượng đá, cứng tại chỗ.
Rất nhiều người mở to miệng, không dám tin.
Tích Hoa bà bà vừa rồi còn ngang ngược cường đại, không ai bì nổi, đảo mắt đã hình thần câu diệt rồi?
Mà nam tử áo trắng thần bí trước mắt này chỉ tùy ý ra một chưởng?
Giống như đánh bay một con ruồi kêu vo ve bên tai thôi?
Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy tê cả da đầu, lạnh cả người.
Hôm nay, nếu chuyện ở nơi đây truyền ra, tuyệt đối sẽ oanh động thiên địa!
“Bằng ấy tuổi, lại có thực lực kinh khủng khiến người ta kinh dị...”
“Rốt cuộc vị công tử áo trắng này là ai...”
“Chẳng lẽ là truyền nhân của thế lực bất hủ, nhưng truyền nhân của thế lực bất hủ cũng không có thực lực kinh khủng như vậy a!”
“Chuyện này hoàn toàn đã vượt khỏi lẽ thường.”
Đám tu sĩ Hoàn Nhất cảnh nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy chuyện hôm nay sẽ kinh động vô số người.
Nhất là gần đâu cổ thành Vọng Nguyệt phong vân hội tụ, thiên kiêu trẻ tuổi của các tộc đều đến đây.
“Tu vi Hoàn Nhất cảnh lại có thể tuỳ tiện trấn áp Hư Thần cảnh hậu kỳ...”
Một vài lão giả trong chợ phố, nhãn quang như đuốc, thông qua khí tức Cố Trường Sinh vừa xuất thủ, cảm giác được thực lực của hắn!
Chính là Hoàn Nhất cảnh!
Nhưng có thể tuỳ tiện trấn sát Hư Thần cảnh hậu kỳ!
Vượt qua chênh lệch trong đó, chỉ bọn họ mới rõ chuyện này dọa người thế nào.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là hãi nhiên và kinh dị.
“Sợ là điển tịch cũng không có ghi chép như thế...” Một người lẩm bẩm nói.
Tích Hoa bà bà cường đại như thế cũng trực tiếp chết rồi, đám người của Thanh Huyền tông suýt chút nữa bị hù chết, không thể tin được kết cục này.
Diệp Lâm bị dọa ngất đi.
Lúc này, trên mặt Vương Chung cũng tràn đầy hoảng sợ, trong mắt một mảnh sợ hãi và hối hận.
Tuyệt đối không ngờ... Nam tử mặc áo trắng này sẽ cường đại như vậy.
Đừng nói là gia gia hắn ta, xem như cả Thanh Huyền tông, đoán chừng cũng không giữ được hắn.
“Công tử...” Diệp Hiên nhìn một màn như mơ này, có chút mộng bức, chưa kịp phản ứng.
Vị công tử lúc trước vẫn nói chuyện trời đất với mình kia, vậy mà mạnh đến tình trạng này?
Thảo nào tuỳ tiện có thể xuất ra nhiều nguyên thạch như vậy.
Chỉ sợ, bối cảnh phía sau hắn mới là đáng sợ nhất.
Tuyệt đối là cấp bậc thế lực bất hủ!
“Đã nói với các ngươi rồi, đừng hối hận, hiện tại đến cơ hội hối hận cũng không có.”
Đối với kết quả này, Tô Tiểu Huyên đã sớm ngờ đến, sau đó cáo mượn oai hùm nói với đám người.
Sau đó lại vỗ bả vai Diệp Hiên, cười tủm tỉm nói, “Đã nói đừng lo lắng, có công tử ở đây, cho dù trời sập cũng sẽ không sao.”
“Đúng đúng..”
Đầu óc Diệp Hiên còn có chút hỗn loạn.
“Thực lực này... Quá kinh dị... Cúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, đến tư cách giao thủ cũng không có!”
“Nói không chừng, chính là vị trong truyền thuyết kia!”
“Vị kia?”
“Vị đánh vỡ ghi chép của Thiên Đạo bia!”
Trong lầu các, trên mặt mấy vị Chí Tôn trẻ tuổi tràn đầy đắng chát và kinh hãi, rung động dưới đáy mắt còn chưa tiêu tán.
Bọn họ tự xưng vô địch cùng thế hệ, tương lai có thể quét ngang nhất đại, trấn áp tứ phương!
Đi đến con đường vô địch!
Nhưng hôm nay nhìn thấy chuyện này... Khiến tâm thần bọn họ bất ổn, răng rắc nứt ra khe hở!
Thuộc cùng một thời đại với người này, tuyệt đối là bi ai!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất