Chương 86: Cổ Thành Vọng Nguyệt Oanh Động, Trăm Kiếm Dị Động, Chuẩn Bị Cắt Đá Xem Xét
Tích Hoa bà bà chết, cũng tạo thành rung động thật lớn đối với các tu sĩ xung quanh chợ phố.
Rất nhiều người đến bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Cường giả Hư Thần cảnh trong thời đại bây giờ, đã là trụ cột vững vàng của một phương đại giáo.
Thậm chí là tồn tại giống như tộc lão rồi.
Có thể trấn thủ một phương, thọ nguyên trên vạn năm.
Tích Hoa bà bà càng là người nổi bật trong đó, danh chấn một phương.
Rất nhiều lão giả đều vô cùng kiêng kị bà ta.
Nhưng bây giờ... Lại hóa thành một đoàn huyết vụ.
“Tuyệt đối là trẻ tuổi cấp bậc Đế Tử, rất có thể là con nối dòng của một vị Thiên Đế nào đó, niêm phong cất vào kho đến một thế này.”
“Cũng có thể là dòng dõi Chân Tiên!”
“Hay là truyền nhân mạnh nhất của thế lực bất hủ, tỉ như vị trong truyền thuyết của Trường Sinh Cố gia kia!”
Ánh mắt của rất nhiều tu sĩ thế hệ trước trở nên rất phức tạp, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh áo trắng kia đều là kinh hãi và cảm khái còn chưa kịp tiêu tán.
Không cần nhiều lời.
Nếu tin tức ở đây truyền ra, tuyệt đối sẽ oang động toàn bộ cổ thành Vọng Nguyệt.
Thậm chí sẽ nhấc lên phong bạo trên khắp ba ngàn đạo vực.
Hoàn Nhất cảnh tu vi, còn trẻ tuổi như vậy!
Tiện tay trấn sát Hư Thần cảnh hậu kỳ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng?
Nhưng có thể nhận ra một chuyện là... Lần này Thanh Huyền tông tuyệt đối đã đá trúng thiết bản!
Thảo nào lúc trước dáng vẻ người ta vẫn như nước chảy mây trôi, không thèm để ý, thì ra thực lực là khủng bố như vậy.
Trên mặt đám đệ tử của Thanh Huyền tông tràn đầy sợ hãi, hối hận, chân run rẩy.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng không thèm để ý bọn họ, sau đó tự nhiên sẽ có người xử lý.
Chỉ cần đám cao tầng của Thanh Huyền tông không ngốc, sẽ biết nên làm như thế nào.
“Tiểu Huyên, hiện tại có lẽ không ai dám đoạt tảng đá kia với ngươi đâu.”
Sau đó, Cố Trường Sinh nhìn về phía lão bản núp ở nơi hẻo lánh, sắc mặt trắng bệch, thản nhiên nói, “Ngươi coi như thông minh, hôm nay không làm khó dễ ngươi.”
Nghe vậy, lão bản lập tức như được đại xá, dập đầu cảm ơn, “Đa tạ công tử không giết, đa tạ công tử không giết.”
Sau lưng hắn ta đã sớm ướt nhẹp mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ nguy hiểm thật.
May mắn lúc trước bản thân đã kịp thời ngăn cản tâm tư không làm thịt hai người kia.
Nếu không e rằng kết quả của hắn ta sẽ giống như Tích Hoa bà bà.
“Hiện tại, ngươi còn muốn tranh tảng đá kia với ta không?”
Sau đó, khóe miệng Cố Trường Sinh mang theo ý cười không nhiều, nhìn về phía Tiểu Kiếm Tiên và đám người Nam Hải Kiểm Cố vẫn còn tràn đầy rung động, không thể tưởng tượng nổi kia.
Nghe nói như thế.
Bọn họ lập tức giật mình.
Rất nhiều đệ tử vội vàng khuyên nhủ, “Đại sư huynh, ngươi tuyệt đối đừng vờ ngớ ngẩn, chúng ta không tranh nổi.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không có tư cách tranh vật kia, đại sư huynh, ngươi ngàn vạn đừng xúc động.”
Người tu kiếm coi trọng kiếm thà gãy chứ không cong.
Nhưng hiển nhiên, lúc này bọn họ cũng rất e ngại, trong mắt đều hoảng sợ.
Vị nam tử áo trắng không màng danh lợi này, giống như một con hung thú Thái Cổ nguy hiểm vậy!
Nam Hải Tiểu Kiếm Tiên cũng hiểu đạo lý này, một màn vừa rồi khiến tâm thần hắn ta chấn động thật sâu.
Hắn ta không ngờ, trong thế hệ trẻ tuổi lại có người cường đại đến tình trạng này.
Khiến người vô cùng tuyệt vọng!
“Ta... Tự nhiên là... Không tranh nổi với công tử.” Nghe nói như thế, Tiểu Kiếm Tiên đắng chát không thôi, trên mặt tràn đầy tịch mịch, dẫn theo đám sư đệ sư muội sau lưng rời đi.
Hắn ta không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa!
Kiếm tâm đã tổn hại, nếu không thể đi ra âm ảnh hôm nay.
Như vậy, đời này hắn ta sẽ phải dừng bước tại đây!
“Bây giờ tảng đá kia đã là của ngươi.”
Lập tức, Cố Trường Sinh nhìn Tô Tiểu Huyên một cái nói.
“Đa tạ công tử.” Tô Tiểu Huyên lập tức hớn hở nói.
Về phần Diệp Hiên muốn nói lại thôi, Cố Trường Sinh nhìn hắn ta một cái, khẽ gật đầu nói, “Nhân phẩm vẫn được, đáng tiếc quá ngốc.”
Mặc dù bị mắng là ngốc, nhưng Diệp Hiên lại mừng rỡ ngây ngô nở nụ cười, sờ cái ót.
Hắn ta đã nhìn ra.
Hôm nay mình tuyệt đối đụng đại vận, thậm chí có thể trên mộ tổ đã tỏa khói xanh!
Người ngốc có phúc của người ngốc.
Đám tu sĩ xung quanh không khỏi hâm mộ hắn, lấy được hảo cảm của vị công tử này, tuyệt đối đủ để nửa đời sau phồn hoa không lo.
Mà lúc này, rất nhiều đạo cầu vồng cũng từ các nơi trong cổ thành Vọng Nguyệt bay tới, đều nghe nói có nhân vật lớn đến đây..
Đám chí tôn trẻ tuổi ở trong lầu các lúc cũng cùng nhau bay xuống chợ phố.
Rất hiển nhiên.
Bọn họ đã đoán được thân phận của Cố Trường Sinh, chuẩn bị đến đây bái kiến!
Tô Tiểu Huyên cầm tảng đá màu xám kia trong tay, hiếu kỳ bắt đầu đánh giá.
Lúc đầu nàng ta bị thứ bên trong đó cộng minh với mình hấp dẫn.
Mà bây giờ càng cảm giác được rõ ràng.
Trong đó... Có thứ gì đó liên quan đến nàng.
“Công tử, trong tảng đá có giấu thứ gì đó, dường như có liên hệ với ta.” Tô Tiểu Huyên nói.
Giờ khắc này, nàng ta cảm giác Tiên Thiên kiếm cốt của mình đang tỏa sáng, kiếm ý sáng chói tựa như đóa hoa chầm chậm tràn ra!
Một bóng người mơ hồ xuất hiện ở sau lưng nàng ta.
Hai mắt như hai thanh thần kiếm, ẩn chứa phong mang vô tận, giống như có thể trảm tận nhật nguyệt tinh thần.
Ong ong ong!
Các thanh kiếm trong tay đám tu sĩ xung quanh đều đang run rẩy, giống như gặp được Kiếm Chi Đế Hoàng.
Có một cỗ thần phục chi ý!
“Tê!”
“Tiểu cô nương này cũng không đơn giản, chẳng lẽ cũng có lai lịch lớn gì đó?”
“Nhưng... Rốt cuộc trong tảng đá kia có cái gì...”
“Cỗ này khí tức, chẳng lẽ ẩn chứa thần kiếm tuyệt thế gì đó sao? Không đúng, đó là nguyên thạch!”
Một vị lão giả giám bảo nhiều năm đột nhiên hoảng sợ nói, mang theo vẻ không dám tin.
“Thảo nào trước đó không phát giác được dị thường, thì ta là nguyên thạch giấu ở trong tảng đá, bây giờ là bị kiếm khí tạo ra một vết rách... Khí tức tiết lộ ra.”
Trong mắt một vị đại sư giảm bảo khác lóe lên thần phù, hóa thành từng đạo thần lực, không ngừng dò xét, sau đó đạt được kết luận này.
Trước đó rất nhiều người ánh mắt vụng về, không nhận ra.
“Vị công tử này, xin để lão phu mở tảng đá kia ra, để người khác làm rất dễ bị hỏng, hư hao thần vật trong đó.” Một vị lão giả tóc trắng bạc phơ, mắt lộ tinh mang đột nhiên vượt mở đám người, đi đến trước mặt Cố Trường Sinh, chắp tay nói.
“Là Trần lão, thậm chí còn kinh động đến ông ta. Nhà bọn họ từng cắt ra một tảng nguyên thạch lớn nhất trong cổ thành Vọng Nguyệt, lấy được tiên linh cổ lão!”
“Cho dù là các loại thần vật trân quý hay là vật nhuốm máu không rõ gì đó cũng có thể cắt ra, không hề tổn thất.”
Trông thấy người này, đám người lập tức kinh hãi, nhận ra thân phận của ông ta.
Tay nghề cắt đá của Trần lão ở cổ thành Vọng Nguyệt mà xưng là xếp thứ hai, thì không ai dám xếp thứ nhất.
Trần lão vừa nghe tiểu bổi nói tại chợ phố này có một tảng đá màu xám bình thường, lại khiến không ít người tranh đoạt.
Trong đó thậm chí có một vị nam tử áo trắng có thể là truyền nhân của Trường Sinh Cố gia.
Cho nên ông ta vội vàng chạy đến.
Lần đầu nhìn thấy Cố Trường Sinh, liền cảm thấy rung động không hiểu.
Thế gian này lại có người sinh ra như tiên như vậy, tuyệt đối chỉ có công tử áo trắng này!
Ở xung quanh hắn quấn quanh các loại thiên địa chí lý, giống như vũ hóa phi tiên chi địa, đã mơ hồ ảnh hưởng đến đại thế thiên địa.
Cả đời Trần lão cắt thạch nên mới có ánh mắt như vậy!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ông ta lại cung kính với Cố Trường Sinh.
“Vậy làm phiền lão sư phó.” Cố Trường Sinh nhìn Trần lão một cái, biết được ông ta là hảo tâm, liền vuốt cằm nói.
Sau đó, lại bảo Tô Tiểu Huyên đưa tảng đá cho Trần lão.
Ông ta cũng không dài dòng, trực tiếp lấy ra một cái đao màu đen ra.
Cây đao này cũng không đơn giản, bên trên có rất nhiều đường vân kì dị, có hiệu quả thần kì.