Chương 92: Chịu Đòn Nhận Tội, Một Bước Một Dập Đầu, Truyền Nhân Của Tất Cả Thế Lực Bất Hủ Hiện Thân
Quyết định của Thanh Huyền đạo trường khiến rất nhiều tu sĩ chấn kinh và không hiểu.
Mặc dù Thần Tử Cố gia đúng là rất mạnh, thiên phú đủ để trấn áp vạn cổ, vô địch trong thế hệ trẻ tuổi.
Nhưng mà...
Hắn chỉ là một người trẻ tuổi chưa trưởng thành!
Nói thế nào Thanh Huyền đạo trường cũng là đạo thống vô thượng một phương, môn đồ trải rộng các tinh vực xung quanh.
Vì sao lại lựa chọn như thế?
Chẳng lẽ thiên phú của Thần Tử Cố gia đã kinh khủng đến tình trạng khiến đạo thống vô thượng một phương cam nguyện thần phục?
Sự nghi ngờ này tràn ngập trong lòng rất nhiều tu sĩ.
Rất nhiều Chí Tôn trẻ tuổi chạy đến cổ thành Vọng Nguyệt nghe nói tin tức này, cũng khiếp sợ không thôi.
Một đám thiên kiêu trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ đang hội tụ trong một viện lạc.
Bọn họ cử hành yến hội nhỏ.
Giác Thánh Tam lúc trước bị Cố Trường Sinh đả thương cũng ở trong đó.
Giờ phút này, một tên thiên kiêu trẻ tuổi, sau lưng mọc ra hai cánh, toàn thân trắng loá run rẩy hỏi thăm.
“Thần Tử Cố gia, chẳng lẽ đã kinh khủng đến trình độ này sao? Đúng là không dám tin tưởng!”
“Ngươi vội cái gì, cho dù hắn mạnh hơn cũng chỉ có một người, chúng ta có nhiều người như vậy!” Người trẻ tuổi như Thái Cổ Thần Tượng bên cạnh quát lớn, khí tức vô cùng cường đại.
“Nhưng Đọa Long Lĩnh mời hắn, chỉ sợ dữ nhiều lành ít!”
“Thanh Huyền Đạo Chủ, đó là một vị cổ lão đủ để khiêu chiến tất cả các thế lực bất hủ, nếu không có ông ta đồng ý, thì sẽ không có quyết định này.”
Tộc quần phái sau bọn họ vẫn có chút kiêng kị với Thanh Huyền đạo trường.
Chỉ cần Thanh Huyền Đạo Chủ còn tồn tại một ngày.
Trên đời này sẽ không ai dám khinh thường Thanh Huyền đạo trường!
“Đã nhận được tin tức, chậm nhất ba ngày, vị kia của Đọa Long Lĩnh sẽ chạy đến cổ thành Vọng Nguyệt, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau thương nghị việc này.”
Bọn họ trầm giọng nói.
Bá chủ thiên địa thời cổ lão của hoàng tộc Thái Cổ.
Trong mắt bọn họ, Nhân tộc vĩnh viễn là yếu đuối, chỉ xứng biến thành huyết thực.
Mỗi thời đại đều có thiên kiêu tuyệt thế của Nhân tộc bị bọn họ phục sát, vẫn lạc trên đường!
Ba ngàn đạo vực có ngàn vạn đạo thống, nhưng chỉ có một mạch hoàng tộc Thái Cổ là to lớn nhất, thậm chí tại thời kỳ cổ xưa đã chống lại Thiên Đình!
Mà lần này!
Thần Tử Cố gia chính là mục tiêu của bọn họ.
Mặc dù đủ loại dấu hiệu cho thấy, Thần Tử Cố gia mạnh đến không hợp thói thường.
Đơn phương độc đấu, dường như thế hệ trẻ tuổi không ai có thể làm đối thủ của hắn.
Nhưng hắn lợi hại thế nào, cũng không chịu nổi nhiều người bọn họ vây quanh.
Diệp gia.
Một gia tộc lớn trong cổ thành Vọng Nguyệt.
Lúc này, trong phủ đệ.
Diệp Hiên lần nữa trở lại nơi quen thuộc này, vô cùng thổn thức và cảm khái.
So sánh với lúc một mình rời đi bị các tộc nhân giễu cợt.
Hiện tại mỗi tộc nhân đều dùng ánh mắt tràn ngập tôn kính, hâm mộ, e ngại nhìn hắn ta!
Bởi vì!
Trong phố chợ, người đứng đên cạnh hắn ta lại là Thần Tử Cố gia trong truyền thuyết!
Là nhân vật hắn ta sùng kính nhất.
Bây giờ mơ hồ đã có danh tiếng vô địch trong thế hệ trẻ tuổi tại ba ngàn đạo vực.
“Diệp Hiên, năm đó Diệp gia có lỗi với ngươi, ngươi đừng oán hận gia tộc, đã nhiều năm như vậy, ngươi cũng trưởng thành đến bước này, chúng ta rất vui mừng...”
Vẻ mặt tên tộc trưởng Diệp gia mang theo vẻ lấy lòng, nói với Diệp Hiên bên cạnh, đánh bài tình cảm gia tộc.
Đám trưởng lão còn lại đi phía sau, vẻ mặt khiêm tốn lấy lòng.
“Chúng ta đã sử lý xong chuyện của mạch Diệp Lâm rồi, ngươi cứ yên tâm đi, tuyệt đối đừng nói xấu gia tộc trước mặt Thần Tử.”
“Nể tình nhiều tộc nhân như vậy...”
Tất cả Diệp gia tộc nhân đều cẩn thận nghiêm túc, nội tâm sợ hãi, sợ gặp nguy hiểm diệt tộc.
Nghe nói đến hoàn cảnh hôm đó, tộc trưởng Diệp gia suýt nữa đã giận chết rồi.
Ông ta càng hận không thể đích thân chụp chết Diệp Lâm, là người mang đến họa sát sinh cho gia tộc.
Sau đó muốn đền bù, lại phát hiện cho dù giao tính mạnh ra cũng không đủ tư cách.
Ông ta vô cùng đắng chát.
“Tộc trưởng quá lo lắng rồi, công tử hắn không có thời gian để ý loại chuyện nhỏ nhặt này đâu, đoán chừng ngài ấy còn không biết Diệp Lâm là ai.”
“Các ngươi cứ yên tâm đi, công tử là người hiền hoà tự nhiên, sẽ không làm khó dễ các ngươi.”
Diệp Hiên lắc đầu nói, đối với cảm xúc của đám tộc nhân, hắn ta hiểu rất rõ.
Cự nhân giẫm chết một con kiến, chẳng lẽ còn để ý lai lịch của con kiến, rồi đạp chết tổ kiến sao?
“Nhưng... Các ngươi phải cẩn thận, cho dù công tử không thèm để ý, nhưng một vài thế lực muốn lấy lòng Cố gia sẽ không đơn giản từ bỏ cơ hội tốt này đâu.”
Diệp Hiên nói xong, sắc mặt của tất cả mọi người trong Diệp gia đều trở nên tái nhợt.
...
“Khởi bẩm Thần Tử, bây giờ Thanh Huyền đạo trường tổng cộng có tám trăm chín mươi triệu bộ công pháp, mặc dù lẫn lộn, nhưng thắng ở số lượng nhiều, mỗi đệ tử đều có thể chọn lựa công pháp thích hợp cho bản thân sở tu...”
Một vị lão giả của Thanh Huyền đạo trường đang kể ra tích lũy những năm gần đây cho Cố Trường Sinh nghe.
Cố Trường Sinh gật đầu, hắn cũng muốn nhìn xem trong đó có thứ mình có không.
Con đường hắn đi chú định cần dung luyện vạn pháp.
Nhìn thêm một chút công pháp cũng không sao.
Thanh Huyền đạo trường là đạo thống vô thượng của một phương, mặc dù tích lũy không bằng Cố gia, nhưng một số phương diện vẫn có chỗ độc đáo.
Đột nhiên.
Một trận âm thanh truyền đến, khiến ánh mắt Cố Trường Sinh có chút kỳ dị.
Bên ngoài đại điện, một đoàn tu sĩ đi một bước lại dập đầu một cái, không ai sử dụng đến tu vi, từ trước cửa thần sơn bắt đầu.
Bọn họ còn vác theo bụi gai thần dị nào đó, có thể phong khóa tu vi, tu sĩ bình thường dính vào liền chết!
Chịu đòn nhận tội!
Trên đường đi của rất nhiều người đã hóa thành vết máu.
“Đây là chưởng giáo và các vị trưởng lão của Thanh Huyền tông...”
Vết máu uốn lượn, nhìn cực kì dọa người.
Lão giả bên cạnh nhìn thoáng qua, vẻ mặt đạm mạc, sau đó thu hồi, rồi cung kính nói.
Đương nhiên bọn họ cũng biết rõ chuyện trên phố chợ.
Thanh Huyền tông không bị xoá tên, đã coi như thiên đại ân đức.
Về phần Vương Chung và vị gia gia trưởng lão, cùng gia tộc sau lưng hắn ta dường như đã bốc hơi biến mất trên thế gian rồi.
Ở thế giới này, đắc tội người không nên đắc tội, kết cục chính là như thế.
Cố Trường Sinh gật đầu, không hề bất ngờ.
“Trừng phạt như vậy có phải quá nặng không...” Tô Tiểu Huyên lại có chút không đành lòng.
“Chưởng giáo Thanh Huyền tông chưởng quản bất lực, đây là trừng phạt hắn ta phải nhận, có thể sống sót, chính là vận mệnh của hắn.” Lão giả lắc đầu, cũng không cảm thấy quá đáng.
Thân phận của Cố Trường Sinh tôn quý biết bao, hiện nay tại Thanh Huyền trong đạo trường đã không khác gì Đạo Chủ.
Trong nháy mắt.
Ba ngày đã trôi qua.
Cổ thành Vọng Nguyệt càng thêm náo nhiệt, dường như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy các cỗ chiến thuyền to lớn chạy đến.
Thậm chí có thế lực cổ lão điều khiển thư viện, ma sơn mà đến!
Còn có tu sĩ của vô số đạo vực nghe nói tin tức, đều chạy đến nơi này, muốn chính mắt nhìn thấy đại hội ngắm trăng trên Phi Tiên Lâu!
Đó là cuộc thịnh hội của thế hệ trẻ tuổi đấy!
Ngày hôm nay, chân trời phía đông truyền đến một trận tử khí mênh mông cuồn cuộn, phô thiên cái địa mà đến, kéo dài gần vạn dặm.
Trong đó một vị thanh niên mặc đạo bào cưỡi một đầu Thanh Ngưu đi tới, trong nháy mắt đã đến trong cổ thành Vọng Nguyệt!
Hắn ta không hề che giấu khí tức của bản thân, vô cùng cường thế, muốn biểu hiện ra sự tồn tại của mình.
Oanh!
Dường như là lập tức!
Cả tòa cổ thành Vọng Nguyệt sôi trào, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi hít một hơi lạnh.
“Người kia... Hình như là Đạo Tử của Trường Sinh Doanh gia!”
“Thiên kiêu vô địch của Trường Sinh thế gia cũng hiện thân, cổ thành Vọng Nguyệt càng ngày càng náo nhiệt a!”
“Nghe nói hắn ta đến mười vạn táng hồn sơn ở phía tây, là muốn luyện chế thần vật nào đó, không biết có thành công không.”
Rất nhiều tu sĩ khiếp sợ không thôi.
“Có tin tức ngầm nói, năm đó tại hắc ám thú triều ở thánh mộ Bắc Hoang, vị Đạo Tử của Doanh gia này suýt chút nữa đã vẫn lạc trong tay Thần Tử Cố gia.” Có người nhỏ giọng nói.
“Nhưng không biết là thật hay giả.”
Sau đó.
Phía đông, một đạo Sí Bằng màu vàng che khuất bầu trời đột nhiên xuất hiện, Trên đó là một nam tử tóc vàng vô cùng lóa mắt, sừng sững trên không trung, khí huyết ngập trời.
Lúc mới bắt đầu còn ở phía chân trời, trong nháy mắt đã xuất hiện trong cổ thành Vọng Nguyệt rồi.
“Tê! Người này dường như là... Là truyền nhân của tộc Kim Sí Đại Bằng thuộc hoàng tộc Thái Cổ!”
Vô số tu sĩ lần nữa oanh động xôn xao.