Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 94: Vạn Đạo Thương Minh, Hoàng Tộc Thái Cổ Phách Lối Bá Đạo

Chương 94: Vạn Đạo Thương Minh, Hoàng Tộc Thái Cổ Phách Lối Bá Đạo


Khu tử tù ở phía đông cổ thành Vọng Nguyệt, là đảo nhỏ được mấy vị trận pháp Đại Tông Sư hao phí mấy năm, dùng tinh khí lớn khóa kín.
Nhưng trên đường cần đi qua một hồ nước vô ngần.
Năm đó chính là Vạn Đạo Thương Minh dùng một số tiền khổng lồ chế tạo, trong đó khắc lục rất nhiều trận văn cực kì cường đại.
Bên trong hồ nước có nuôi không ít loại dị thú hung mãnh.
Nghe nói cho dù là cường giả Bán Thánh cảnh xông vào, cũng phải trọng thương.
Dù sao đây là Vạn Đạo Thương Minh xây dựng, đương nhiên không thiếu tiền.
Vạn Đạo Thương Minh là thế lực tiếng tăm lừng lẫy khắp ba ngàn đạo vực, dấu chân trải rộng các nơi.
Cho dù là hoàng tộc Thái Cổ, đạo thống bất hủ cũng phải cho bọn họ mấy phần mặt mũi.
Hơn nữa, có lời đồn nói rằng, phía sau Vạn Đạo Thương Minh chính là tổ chức sát thủ lớn thứ ba thiên hạ!
Có Chí Tôn sát đạo tọa trấn, không ai dám làm loạn.
Đêm muộn.
Nơi đây có từng trận thần tiêu tận trời, trận văn sáng lên, lấp lóe sát cơ.
Trên hồ nước là một tầng sương mù, ánh trăng rơi xuống, vung vào trong đó, giống như bạc vụn.
Từng chiếc thuyền ngọc chạy qua, tốc độ nhanh chóng, đi đến hòn đảo nhỏ ở trung tâm hồ.
Còn có rất nhiều tu sĩ đang trên đường đuổi tới.
Nếu không có tu vi nhất định, vượt qua mảnh bích hồ này, rất có thể sẽ bị dị thú dưới nước xé nát.
Từng đầu bóng đen to lớn lóe lên dưới đáy nước, lúc nào cũng có thể nuốt sống người ta.
Cho nên bọn họ cũng rất cẩn thận.
Nếu sơ sẩy rơi xuống nước, không ai có thể cứu bọn họ.
“Vạn Đạo Thương Minh này đúng là biết làm ăn, dường như tất cả các chỗ trên đảo nhỏ đều là nơi cung cấp chỗ tiêu phí cho tu sĩ.”
Liếc mắt nhìn đi, vẻ mặt Cố Trường Sinh mang theo tán thưởng nói.
Giờ phút này hắn mang theo Tô Tiểu Huyên và Sở Thanh Huyền đứng trên đảo nhỏ.
Cách đó không xa đã có từng chiếc thuyền ngọc Thanh Huyền đạo trường đỗ đó.
Bọn họ tới rất khiêm tốn, không muốn đám tu sĩ biết.
“Công tử nói rất phải, nghe nói chủ nhân của Vạn Đạo Thương Minh chính là một vị kỳ nữ, một mình một người làm ra, thậm chí còn rộng khắp ba ngàn đạo vực!”
Nhắc đến người này, Sở Thanh Huyền không khỏi lộ ra kính ý và coi trọng.
Phía trước!
Từng tòa cung điện lầu các, giống như sừng sững trong hư không!
Xung quanh lưu chuyển khí tức trận văn, giống như bị tầng tiên vụ bao phủ, mơ hồ không rõ.
Có rất nhiều tu sĩ tiến vào bên trong, đi qua đi lại, nối liền không dứt.
Nếu nhìn từ ngoài, dường như rất khó liên tưởng đây chính là khu tử tù.
“Sao lại giống nơi chơi bời thế nhỉ...” Tô Tiểu Huyên không khỏi lầm bầm một câu.
Bởi vì nàng ta nhìn thấy không ít nữ tu sĩ ở bên bờ sông không ngừng vẫy tay với một vài tu sĩ trẻ tuổi.
Tu sĩ đến khu tử tù, bình thường đều có chút vốn liếng.
Hoặc là đệ tử của gia tộc lớn, đại giáo lớn.
Oanh!
Lúc này!
Phía đông, một trận khí tức phóng lên tận trời truyền đến, từng vị đệ tử trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ từ trên thuyền ngọc hiện thân, bước lên trên đảo.
Vẻ mặt mỗi người đều kiêu ngạo và coi thường người khác.
Không đặt đám tu sĩ xung quanh vào trong mắt.
“Người của hoàng tộc Thái Cổ, chúng ta vẫn nên tránh đi, tránh phát sinh ma sát với bọn họ, đến lúc đó chúng ta sẽ phải hối hận.”
Không ít tu sĩ kiêng kị, lặng lẽ thối lui, không ngờ đám người này lại hiện thân ở đây.
“Nhanh lên, Thiên Hoàng Nữ còn ở bên trong chờ chúng ta, đừng đến muộn! Một nam tử trên đầu có sừng vàng thúc giục.
“Biết rồi, thúc cái gì, nếu nàng có năng lực, cũng đừng gọi chúng ta.” Người bên cạnh bất mãn.
“Lăn đi! Đừng cản đường!”
Nam tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng, hắn ta vô cùng khôi ngô, chính là tộc Thái Cổ Man Tượng, lực khí vô cùng kinh khủng.
Mũi dài quét qua, giống như một tòa núi lớn luân chuyển mà đi.
Tu sĩ Hoàn Nhất cảnh phía trước không kịp tránh lui, lúc này oanh một tiếng nổ thành một đoàn huyết vụ.
Đồng bạn bên cạnh không dám tức giận cũng không dám nói, chỉ có thể nhìn bọn họ một đường tiến vào hòn đảo nhỏ.
Những người còn lại càng câm như hến.
“Quá đáng!”
“Đám dị tộc này thật sự bá đạo, ghê tởm!” Thấy bọn họ đã đi, đám tu sĩ cìn lại mới lòng đầy căm phẫn nói.
Bối cảnh của bọn họ kém xa Hoàng tộc Thái Cổ.
Nếu phản kháng, sẽ càng chết nhanh.
Nhìn thấy một màn này, rất nhiều tu sĩ duy trì trầm mặc, không ít dị tộc cũng thế, hiển nhiên đã thành thói quen.
Chỉ khi đối mặt với đệ tử của thế lực bất hủ, vô thượng đạo thống, người cỉa hoàng tộc Thái Cổ mới có thể thu liễm một chút.
Huống hồ, nhóm người này đều là thiên kiêu, ngang ngược càn rỡ đã quen.
“Công tử...” Ở cách đó không xa, Sở Thanh Huyền nhìn thấy một màn này, khẽ chau mày, chuẩn bị mở miệng.
Bọn họ đến từ một phương hướng khác, không chạm mặt với đám người kia.
Cố Trường Sinh lại khoát tay ngắt lời hắn ta, vẻ mặt không thay đổi nói, Đám hoàng tộc Thái Cổ này sẽ không nhảy nhót được bao lâu đâu.”
Sau đó.
Phía trước có sứ giả của khu tử tù đến dẫn đường, đưa bọn họ vào trong.
Rất nhanh, đi vào trong cung điện, không hề giống hình dạng bên ngoài.
Lại là thông đạo quanh co dưới lòng đất!
Từng tầng cầu thang thông vào trong đó, hai bên đốt linh đèn, khí tức có chút tĩnh mịch.
Khu tử tù, rõ ràng là dưới đất.,.....
“Trên vách tường nơi này đều khắc trận văn, thời khắc mấu chốt bộc phát, uy lực tuyệt đối không nhỏ, có thể vây khốn Thần Vương Cảnh.” Sở Thanh Huyền thấy Cố Trường Sinh nhìn lên vách tường, liền giải thích nói.
Rất nhanh, ba người đã đến chỗ rất sâu.
Nơi này là chỗ đấu giá và giao đấu của tử tù đêm nay.
Cố Trường Sinh tùy ý quét qua.
Phạm vi khoảng trăm dặm, bố trí tương tự như đấu trường thú, hai bên đều là ghế.
Nhưng ở giữa có bình chướng ngăn cách đặc thù, không cách nào nhìn trộm cảnh tượng hai bên.
Ba người đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống.
Đột nhiên một người phục vụ vội vàng đi đến, trên mặt còn mang theo chấn kinh, sau đó vô cùng cung kính nói,
“Vị công tử này hẳn là Thần Tử của Cố gia đi? Gia chủ ta có lệnh, xin ngài tiến về khu ghế khách quý hàng đầu nhập tọa.”
Xem ra vị này chính là người gần đây rất nổi danh, Thần Tử Cố gia.
Thảo nào còn kinh động cả chủ thượng.
“Gia chủ của ngươi là ai?” Cố Trường Sinh cũng không nóng nảy, ngược lại tùy ý hỏi.
“Khởi bẩm Thần Tử, rốt cuộc chủ thượng là ai, chúng cũng không biết rõ, chúng ta chỉ phụ trách nghe theo an bài mà thôi.” Người phục vụ cung kính đáp.
“Thì ra là như vậy.” Vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi, nhưng trong lòng vẫn có chút hiếu kì.
Rốt cuộc vì chủ thượng kia là ai?
Thương Minh chi chủ?
Vẫn là những người khác?
Đối với chuyện bọn họ bị đoán ra thân phận, hắn cũng không bất ngờ, dù sao có rất nhiều người nhận biết Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân Sở Thanh Huyền.
Rất nhanh, người phục vụ đã đưa bọn họ đến hàng ghế đầu tiên.
Nơi đó là vị trí tốt nhất, cũng chỉ có khách nhân tôn quý nhất của Vạn Đạo Thương Minh mới có thể vào ngồi.
Nhìn thấy có người tiến đến ngồi xuống, một màn như thế, khiến không ít tu sĩ run lên, bắt đầu suy đoán trong đó là nhân vật nào.
Người phục vụ lập tức phân phó, xếp đặt yến hội cho ba người.
Rất nhanh, rất nhiều người phục vụ đưa lên các loại đồ vật như nước chảy.
Trên bàn có rượu ngon trân quý, thịt hung thú, linh quả quý gia, cái gì cần có đều có, ở bên ngoài thậm chí tràn ngập cỗ linh khí và đạo văn tràn ra, có thể thấy được nó có giá trị không nhỏ.
“Gia chủ của ta đã nói, nếu chiêu đãi không chu đáo, mong rằng Thần Tử thứ lỗi, dù sao Thương Minh cũng không thể so sánh với Trường Sinh Cố gia.”
Sau khi nói xong, người phục vụ kia liền khiếp đảm đi xuống.
Nếu không phải chủ thượng liên tục bàn giao, hắn ta tuyệt đối sẽ không dám nói ra lời này.
Câu nói sau cùng kia khiến trong lòng Cố Trường Sinh cảm thấy cổ quái.
Không thể so sánh với Trường Sinh Cố gia?
Sao lại có cảm giác trong lời này của Vạn Đạo Thương Minh còn lộ chút chua chua vậy?
Chẳng lẽ có nguồn gốc gì hay sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất