Chương 95: Thanh Ngưu Thần Dị, Tử Tù Chi Tranh Bắt Đầu
Cố Trường Sinh cũng không tiếp tục đoán chuyện liên quan đến thân phận vị chủ thượng của Vạn Đạo Thương Minh nữa.
Mặc kệ là địch hay bạn, ít nhất ngoài sáng không ai dám đối với hắn thế nào.
Sau đó, hắn nghĩ tới cái gì, ánh mắt mang theo suy nghĩ.
“Lần này tử tù đã hấp dẫn không ít người đến đây...”
Ngay sau đó.
Thần niện cường hãn và bàng bạc phóng ra ngoài, dò xét đám tu sĩ từ xung quanh chạy tới.
Đa số đều là thiên kiêu trẻ tuổi của các đại giáo.
Trong đó, còn có người quen cũ của hắn.
Doanh Nhiếp cưỡi một đầu Thanh Ngưu mà đến!
Ban đầu ở trong thánh mộ Bắc Hoang, Cố Trường Sinh không chỉ chiếm Hồng Mông Thủy Khí Căn của hắn ta, còn giết một nửa phân thân của hắn ta.
Bây giờ gặp lại.
Khí tức của Doanh Nhiếp càng thêm thần bí thâm thúy, còn cường đại hơn trước.
Bên ngoài là Hoàn Nhất cảnh nhất chuyển.
Nhưng cảnh giới chân thực thì không dễ nói.
Doanh Nhiếp thân là Đạo Tử của Trường Sinh Doanh gia, đương nhiên cũng không phải hạng đơn giản.
Rất nhanh, hắn ta liền phát giác được cỗ thần niệm dò xét này, đương nhiên cũng do Cố Trường Sinh không hề che giấu.
“Vị tiền bối đang nhìn trộm tại hạ kia, là muốn khiêu khích Trường Sinh Doanh gia ta sao?” Doanh Nhiếp trầm giọng nói.
Thần niệm đáng sợ như thế, tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường, chắc chắn là một vị cổ lão nào đó.
Nói xong, khí tức thần bí trên người hắn ta tức lập tức khuếch tán ra, hóa thành một mảnh mờ mịt, ngăn cản Cố Trường Sinh tiếp tục nhìn trộm.
“Dường như tên gia hỏa này lại lấy được bảo vật gì đó, khí vận này có thể so với con cưng của khí vận rồi.” Đối với chuyện này, Cố Trường Sinh không khỏi kinh ngạc.
Khiến hắn chú ý hơn là.
Lần này, Doanh Nhiếp cưỡi đầu Thanh Ngưu kia cũng rất thần dị, tràn ngập một cỗ đạo vận huyền diệu.
“Người vừa rồi rất trẻ trung, cũng không phải tiền bối gì.”
Sau khi thần niệm của Cố Trường Sinh biến mất.
Thanh Ngưu bỗng nhiên miệng nói tiếng người, nói chuyện với Doanh Nhiếp.
Nghe vậy, Doanh Nhiếp sững sờ, trên mặt lập tức hiển hiện một vòng chấn kinh và không thể tin được.
“Làm sao có thể...”
“Nhưng khí tức này có chút quen thuộc, trước đó từng gặp... Không đúng, Cố Trường Sinh!”
“Là ngươi!”
Sau khi hắn ta phản ứng lại, trên mặt lập tức tràn đầy sát cơ lạnh lẽo!
...
Rất nhanh, Cố Trường Sinh lại chú ý tới một thân ảnh.
Vóc dáng hắn ta trung đẳng, gương mặt phổ thông, từ trên hồ nước đi tới.
Đi rất chậm, nhưng mỗi một bước lại giống như là giẫm trên đường vân thời gian và không gian!
Người này.
Ngay giây đầu tiên đã cảm nhận được Cố Trường Sinh nhìn trộm.
“Vị đạo huynh kia, sao không hiện thân gặp mặt?”
Nam tử áo xám nhẹ giọng mở miệng nói, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không thay đổi.
Sau đó, thấy đối phương không đáp lời, hắn ta khẽ nhíu mày.
Sau một khắc, đôi mắt giống như hóa thành hai lỗ đen, trong đó thần mang lấp lóe, xuyên thủng đuổi theo.
“Người này có chút thú vị, vậy mà chế trụ đạo xung quanh.” Cố Trường Sinh nhíu mày, lập tức thần niệm quét ngang, giống như kim thạch!
Ánh mắt đi theo lập tức vỡ toang trong hư không.
“Một thế này của ta... Dường như có địch thủ.”
Nam tử áo xám ngây ngẩn cả người, lập tức sâu kín lẩm bẩm.
...
“Trung tâm khu tử tù là một đài sinh tử dùng trận văn chế tạo, mỗi lần sẽ có tử tù được đẩy lên từ hai bên, tiến hành chém giết sinh tử.”
“Đệ tử các gia tộc lớn, đại giáo ngồi trên bàn tiệc tiến hành kêu giá, đánh cược, quyết định giá trị của tử tù.”
“Người còn sống sẽ trở thành vật phẩm để các khách nhân đấu giá, khách nhân trả giả cao nhất sẽ mua được.”
“Đây chính là quy củ của nơi này.”
Trên bàn tiệc, sau khi thu hồi thần niệm, Cố Trường Sinh vừa ăn linh quả, uống linh tửu, Sở Thanh Huyền ở một bên nói với hắn.
Hiển nhiên hắn ta là khách quen ở đây, rất quen thuộc với quy củ của nơi này.
Cố Trường Sinh và Tô Tiểu Huyên là lần đầu tiên tới đây.
Nghe nói như thế, Tô Tiểu Huyên không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Như vậy cũng quá thê thảm rồi?
Một khi lên đài sinh tử, chỉ có thể lưu lại một người sống?
Nàng ta không khỏi có chút thông cảm đối với đám tử tù kia.
“Người lập ra quy củ nơi đây đúng là thông minh.” Nghe vậy, Cố Trường Sinh cũng có nhiều đồng tình, thản nhiên nói, “Nhưng người bị đưa đến nơi này, chắc chắn trước đó không phải người tốt lành gì.”
“Đương nhiên, cũng có một vài tộc quần sau khi chiến bại bị biến thành nô bộc.”
“Công tử nói không sai, trong đám tử tù này có rất nhiều người lúc trước phạm phải tội nghiệt ngập trời, sống chết không do mình.”
“Hiện nay cho bọn họ một chút hi vọng sống, tự nhiên bọn họ sẽ tóm chặt lấy.”
Sở Thanh Huyền cũng đồng ý nói.
Hai người nhìn nhận rất nhiều mặt, cũng không phải chỉ là nhân tính.
Rất nhanh.
Trên bàn tiệc xung quanh đã có không ít tu sĩ ngồi xuống, trong đó không chỉ có thiên kiêu trẻ tuổi, còn có không ít lão già hoặc lão đồ cổ, lão yêu nghiệt.
Chỉ bộc lộ một kia khí tức đã khiến người ta sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng bên cạnh mỗi cái ghế đều có bình phong che lấp, không cách nào nhìn trộm nhân vật trong đó.
Ngoài ra.
Trên sân tử tù cũng không có quy định cấm giao thủ.
Cho nên thường xuyên nhìn thấy một vài tu sĩ vì tranh đoạt một tên tử tù có giá trị mà xuất thủ lớn.
Nhưng tiền đề là phải có tư cách tranh đoạt.
Trận tranh đoạt tử tù còn chưa bắt đầu, xung quanh đã có không ít tu sĩ bắt đầu đàm luận.
Giọng nói ép tới rất thấp, nhưng ở đây đều không phải hạng người đơn giản, tự nhiên có thể nghe rõ ràng.
“Nghe nói tử tù lần này đều được vận chuyển từ các tinh vực khác đến, trong đó thậm chí có một vài tộc quần bị diệt tộc, sắp tuyệt chủng.”
“Đúng vậy, nghe nói xuất thủ vẫn là một tên thuộc hoàng tộc Thái Cổ, trực tiếp mang theo truyền thế Thánh khí đi, tiêu diệt thế lực kia. Đây đều là dư nghiệt...”
“Đây đúng là đại thủ bút, nếu có thể thu hoạch được tộc thuật tốt trong tộc đám tử tù này, tuyệt đối không lỗ!”
“Nhưng hôm nay có rất nhiều người đến, xem ra không đoạt với bọn họ được.
Đều là khuôn mặt mới mà trước đó chưa từng gặp, thậm chí có một vài đệ tử của thế lực bất hủ lộ diện.”
“Vừa rồi ta còn nhìn thấy vị Cổ Đế Tử kia nữa... Nhưng cũng không xác định có phải hay không, bởi vì khí tức kia quá kinh khủng, ta không dám nhìn nhiều.....”
“Các ngươi có chú ý không, hôm nay mấy cái ghế đầu tiên đều có người, ta đang đoán có phải truyền nhân của các đạo thống không!”
...
Không bao lâu.
Trên các bàn tiệc đã ngồi đầy tu sĩ.
Rất náo nhiệt.
Có thể xưng là trong ngàn năm nay, lần này số lượng tu sĩ đến khu tử tù trong cổ thành Vọng Nguyệt nhiều nhất!
Trên mặt người phụ trách tràn đầy kích động, giống như muốn nhìn thấy kỳ tích.
“Công tử, sắp bắt đầu rồi.” Sở Thanh Huyền thấp giọng nói.
Cố Trường Sinh gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng.
“Hoan nghênh chư vị tới khu tử tù tối nay, vẫn quy củ cũ, tử tù phụ trách chém giết, mọi người phụ trách xem náo nhiệt vui vẻ là được...”
Người phụ trách là một lão giả mặc áo xám cười ha hả đi đến giữa đài, ra thủ thế, đám người an tĩnh lại.
Tu vi của ông ta rõ ràng là Thần Vương Cảnh.
Uy áp kinh khủng bao phủ xuống, khiến đám người lập tức yên tĩnh trở lại.
Bây giờ Hư Thần cảnh đã là lão giả một phương, một vị Thần Vương Cảnh ra mặt, rõ ràng đại biểu cho quyền thế kinh khủng.
Ít nhất trong sân không có người nào dám lên tiếng khiêu khích.
Rất nhanh, xung quanh an tĩnh lại, từng ánh mắt tập trung đến, nhìn chằm chằm giữa sân.
Lão giả áo xám nói xong, cũng không dài dòng.
Ông ta gật đầu, lập tức vung tay lên, trên đài sinh tử lập tức hiện lên thần quang lấp lánh, trận văn sáng lên, hóa thành một lồng giam khoảng trăm dặm!
Hai bên, rất nhanh có tu sĩ đẩy xe chở tử tù đi ra.
Trong mỗi xe tử tù đều giam giữ một bóng người!