Chương 17: Chém giết Điểu Sư
Cái kia điểm nhỏ màu đỏ tốc độ quá nhanh, Tô Hạo căn bản không kịp tránh đi, hắn nhìn về phía bầu trời, có một cái to lớn cái bóng tại xoay quanh.
Đó là một đầu kỳ dị sinh vật, nó có ưng đầu, sư tử thân thể, toàn thân trường mâu màu nâu bộ lông, phía sau còn có một đôi rộng lượng cánh chim.
"Là Điểu Sư? Giáng lâm quái vật?" Tô Hạo lập tức nhận ra con quái vật này thân phận, nó không phải biến dị thú, mà là vạn giới dung hợp lúc giáng lâm quái vật!
Bây giờ là tận thế sơ kỳ, giáng lâm quái vật không nhiều, thực lực cũng hơi yếu, nhưng Điểu Sư ở trong đám quái vật cấp thấp xem như một tồn tại tương đối khó đối phó, bởi vì chúng có thể bay.
Bất quá để Tô Hạo hơi thở phào nhẹ nhõm là đầu này Điểu Sư hẳn chưa trưởng thành, Điểu Sư trưởng thành thân dài bốn đến năm mét, trước mắt Điểu Sư khó khăn lắm đạt tới bốn mét trình độ, hơn nữa bộ lông màu sắc không quá sâu, một đầu chưa đạt đến thành niên kỳ Điểu Sư chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Điểu Sư, Nhị giai 3 cấp (Đầu Mục cấp quái vật).
Nhưng Tô Hạo không dám khinh thường, đây chính là một cái uy hiếp tốc độ đạt tới màu đỏ boss, hơn nữa còn là Tô Hạo gặp phải cái thứ nhất Nhị giai Đầu Mục cấp quái vật, một khi không cẩn thận hắn có khả năng bỏ mạng dưới tay Điểu Sư!
"Tê!"
Tô Hạo thân thể uốn lượn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Điểu Sư trên không trung, không dám chớp mắt, hắn hiểu đầu này Điểu Sư đã nhìn trúng hắn, giữa hai bên nhất định sẽ bùng phát một trận chiến.
Điểu Sư lượn vòng trên không trung vài vòng, cũng ở đó đánh giá thực lực của Tô Hạo, mùi thơm kỳ dị trên người Tô Hạo rốt cục khiến nó không kìm nén được, hai cánh mở rộng như một quả thiên thạch lao về phía Tô Hạo, Tô Hạo đang trên đường tiến hóa thành Chân Long, huyết nhục của hắn đối với quái vật mà nói có sức hấp dẫn trí mạng.
Điểu Sư lao xuống với tốc độ rất nhanh, và khi nó hạ xuống cách mặt đất trăm mét, trên thân thể nó lượn lờ nhàn nhạt khí lưu màu xanh, tốc độ đột nhiên tăng vọt gấp hai, gấp ba lần, nhanh đến mức tựa như một đạo tia sáng màu nâu, nó vung một cái móng vuốt sư tử to lớn hung tợn chụp về phía đầu Tô Hạo, mượn đà rơi từ trên không, lại thêm hình thể khổng lồ, trong một kích này nói cũng có hơn vạn cân lực.
"Oanh long!"
Tô Hạo sớm đã chú ý đến động tĩnh của Điểu Sư, hướng về phía bên cạnh tránh đi, móng vuốt của Điểu Sư đánh vào trên mặt đất, một tiếng ầm vang, mặt đất bị nó đánh ra một cái hố to có đường kính năm sáu mét, bụi đất tung bay!
"Giết!"
Trong đầy trời tro bụi, Tô Hạo có thể rõ ràng dựa vào thị giác cảm nhiệt để phát giác được vị trí của Điểu Sư, thân thể hắn dồn lực bắn ra, lao về phía Điểu Sư, một hơi hung tợn cắn về phía cổ họng Điểu Sư, trên răng rắn có nửa thước hồ quang điện màu tím nhảy vọt, chính là Lôi Điện Chi Cắn.
Bất quá, Điểu Sư này không hổ là uy hiếp tốc độ đạt tới hồng sắc boss, xa xa không phải bất kỳ quái vật nào Tô Hạo từng gặp có thể sánh được, nó phát giác được sự tấn công của Tô Hạo, một đôi cánh giống như hai bàn tay to, vỗ xuống đánh về phía Tô Hạo.
"Ầm!"
Tô Hạo bị đánh bay ra ngoài, mà cánh của Điểu Sư cũng bị va chạm đến đau đớn.
Bị chọc giận, Điểu Sư vung vẩy một đôi cánh, cường tráng tứ chi trên mặt đất để lại một dấu chân to lớn xông về phía Tô Hạo, một chân trước nâng lên, mũi nhọn bắn ra một thước dài bén nhọn lợi trảo, hướng về phía bảy tấc chỗ của Tô Hạo nhanh như tia chớp trảm kích mà ra, trên lợi trảo còn có khí lưu màu xanh lượn lờ, đầu này Điểu Sư có năng lực là gió!
"Xùy kéo!"
Tô Hạo bị trảm trúng, lớp vảy của hắn chắc chắn còn cứng hơn sắt thép, nhưng lại cũng bị một kích này phá vỡ lớp vảy, máu đỏ tươi phun trào ra, một vết thương dài một thước hiện lên, đây là lần đầu tiên hắn nhận tổn thương như vậy.
Nhưng Tô Hạo chịu một kích này cũng là cố tình làm, muốn giết chết Điểu Sư không dễ dàng, hơn nữa nó phát giác nguy hiểm nhất định sẽ chạy, Tô Hạo mới ỷ vào lực phòng ngự chuẩn bị tới một màn lấy thương đổi thương!
Thừa dịp Điểu Sư lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, Gen Năng Nguyên trong cơ thể Tô Hạo như dòng sông lao nhanh, cái đuôi đánh tới hướng đầu Điểu Sư, cùng lúc đó cặp mắt của hắn hóa thành màu trắng lóa, Huyễn Long Nhãn huyễn thuật thi triển mà ra.
"Bành!"
Vốn đang định tránh né, Điểu Sư lại bị Huyễn Long Nhãn huyễn thuật ảnh hưởng, tinh thần hoảng hốt trong chốc lát, cũng chính là trong khoảnh khắc này, động tác của Điểu Sư chậm lại một nhịp, chiếc đuôi rắn che kín vảy màu đen nện vào đỉnh đầu của nó, lập tức khiến đầu Điểu Sư váng vất, lảo đảo kém chút ngã nhào trên đất.
Tô Hạo lập tức ngóc lên đầu rắn cắn về phía cổ Điểu Sư, bất quá con Điểu Sư này sau khi bị đau liền lập tức tỉnh lại từ ảo giác, liều mạng đem ngự phong năng lực thi triển đến cực hạn, một cơn lốc hình thành, quét sạch về phía Tô Hạo, đồng thời trong đó còn kèm theo từng thanh từng thanh phong nhận ngưng kết thành thực chất.
"Keng keng keng!"
Thân thể Tô Hạo đúng là bị thổi bay ra ngoài, hơn nữa từng đạo từng đạo phong nhận trảm kích trên người hắn khiến hắn cảm giác các vị trí cơ thể đều đau đớn kịch liệt từng đợt.
Đầu kia Điểu Sư sau một hồi giao thủ ngắn ngủi, minh bạch Tô Hạo không phải một đối thủ dễ đối phó, nó phách động hai cánh phóng lên tận trời, chuẩn bị trước bay lên không trung chiếm cứ địa lợi rồi nói.
Tô Hạo há có thể tùy ý nó đào tẩu, một cái miệng rắn mở lớn, Gen Năng Nguyên phun trào, một đạo cột nước đường kính một mét hướng về phía Điểu Sư đã bay lên cao hai mươi, ba mươi mét kích xạ đi.
Điểu Sư bị phún trúng, lập tức bị xung kích lung la lung lay nghiêng đi mấy mét, quan trọng nhất là lông vũ của nó bị nước làm ướt nhẹp, tốc độ phi hành lập tức chậm lại.
Mà Tô Hạo dùng đuôi rắn vỗ trên mặt đất, thân thể dài mười mét như mũi tên nhọn nhảy lên bắn lên, thẳng tắp bắn lên cao hai mươi, ba mươi mét, cắn một cái vào cổ Điểu Sư...