Chương 25. Đợi Sau Khi Lão Phu Thành Thánh
"Rẻ hơn nữa?"
Lý Vân ngạc nhiên nhìn Nhâm Thanh Đồ.
Không ngờ tên mắt to mày rậm này lại học được cách trả giá nữa cơ.
Chỉ có điều. . .
Cũng không phải là không thể giảm giá.
Suy cho cùng, lúc đầu Dương Khâu còn phải cần loại trừ tâm ma nên tất nhiên giá trị sẽ đắt một chút.
Còn bây giờ thì Nhâm Thanh Đồ không cần. Vẫn là tin tức second-hand, hầu hết phần tốt đã bị Dương Khâu lấy cả rồi, nếu bán bốn vạn điểm thiên cơ thì quả là không hợp đạo làm người cho lắm.
"Vốn dĩ, Lý mỗ dự định xử việc công bằng, nhưng không biết thế nào lại cùng Nhâm Chưởng giáo vừa gặp đã thân nên ta giảm cho ngươi một binh khí cấp Thánh Chủ vậy!."
Lý Vân vươn bốn cái ngón tay ra rồi nói:
"Bốn món binh khí cấp Thánh Chủ, không thể ít hơn nữa."
"Bốn món. . ."
Nhâm Thanh Đồ thở sâu một hơi.
Cái giá này cũng đủ đắt rồi. Ừ thì trên người hắn cũng có nhưng không thể lấy toàn bộ ra được.
"Tiền bối, tại hạ cũng có bốn món binh khí cấp Thánh Chủ, nhưng trong đó Tử Long Ảnh lại là bổn mệnh pháp bảo của ta, không thể tặng cho người ngoài , liệu có thể thay bằng vật phẩm khác không?"
Nhâm Thanh Đồ hỏi.
"Chỉ cần vật phẩm ngang giá là được."
Lý Vân nhẹ giọng đáp.
"Vậy thì tốt rồi."
Trong lòng Nhâm Thanh Đồ suy tư một lúc, bàn tay vung lên, bốn chùm sáng hiện lên giữa không trung: Ba món binh khí cấp Thánh Chủ, một bình Linh Đan.
"Đây là Hồi Thiên Đan, chỉ cần còn hơi thở là có thể cứu trở lại, dù cho kinh mạch toàn thân vỡ tan cũng có thể tái tạo kinh mạch, nhưng có hiệu quả cho người ở Thánh Nhân Cảnh trở xuống."
Nhâm Thanh Đồ giải thích một lượt rồi hỏi tiếp: "Theo tiền bối, bình Đan Dược này có thể thay cho một binh khí cấp Thánh Chủ không?"
"Hệ thống."
Lý Vân không trả lời ngày mà trong lòng là thầm hỏi hệ thống.
"Bình Hồi Thiên Đan này, giá trị bao nhiêu?"
« Mười viên Hồi Thiên Đan: Có thể đổi bảu ngàn tám trăm điểm thiên cơ»
Sau khi nghe được hệ thống xác định.
Lý Vân buồn cười rồi, hắn thoả mãn gật đầu, nói:
"Tất nhiên có thể."
"Thế Bích Thủy Nhai. . .?"
Nhâm Thanh Đồ gấp rút hỏi.
"Dễ thôi."
Lý Vân liền móc ra một miếng ngọc giản, ném về phía Nhâm Thanh Đồ rồi dặn dò: "Bích Thủy Nhai ở Bách Đoạn Sơn Mạch, trong ngọc giản này đã ghi lại phương pháp phá trận. Ngươi mang ngọc giản theo, ta đảm bảo ngươi có thể lấy được cơ duyên một cách bình an vô sự."
"Đa tạ tiền bối."
Nhâm Thanh Đồ tiếp nhận ngọc giản, chắp tay hành lễ.
Sau đó, hắn nhìn sang Liễu Thành Tuyết đang đứng bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng: "Đồ nhi, trong khoảng thời gian này ngươi tạm thời ở lại Thiên Cơ Lâu, vi sư đi Bách Đoạn Sơn Mạch một chuyến. Lần này e rằng không thể nào mang ngươi theo như trước."
"Chờ vi sư trở lại rồi đón ngươi về Tông môn."
"Đồ nhi tuân mệnh."
Liễu Thành Tuyết gật đầu đáp.
Những gì diễn ra vừa rồi, nàng đều đã chứng kiến. Sư phụ mình lần này đi Bách Đoạn Sơn Mạch nhất định sẽ cùng Dương Khâu giao thủ, hai người đồng cấp đánh một trận, thắng hay bại không thể nói trước được.
Dù sao Dương Khâu cũng chẳng phải kẻ yếu.
Mang nàng tới đó quả thực không tiện lắm.
"Tiền bối, đồ nhi của ta lại làm phiền ngài chiếu cố một khoảng thời gian."
"Không thành vấn đề."
Sắc mặt Lý Vân kỳ quái trả lời.
Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng đều có ý rằng Nhâm Thanh Đồ đang “cắm cờ” ở đây vậy.
Thông thường sau khi một người nào đó nói sẽ quay lại hình như cuối cùng đều không về được nữa. . .
"Có lời này của tiền bối, tại hạ yên tâm rồi."
Nhâm Thanh Đồ cười nhẹ một tiếng, hắn lướt nhìn sang ngọc giản đang cầm trên tay rồi quay mặt đi. Vừa mới đi ra cửa Thiên Cơ Lâu, bóng người liền biến mất trong nháy mắt.
. . .
Bách Đoạn Sơn Mạch.
Bên trong Bí Cảnh.
"Ầm ầm!"
Một âm thanh cực lớn vang lên.
Một bóng dáng cao to chậm rãi đứng lên, mấy sợi tóc bay phấp phới, khí huyết như rồng xuyên từ trên trời xuống dưới đất, thần lực cuộn trào mãnh liệt như Vương Dương.
Ma khí khủng khiếp quét sạch tám phương!
Dương Khâu chắp hai tay sau lưng, ánh mắt như điện giống như là một vị Ma Chủ, Ma uy như ngục, uy nghiêm đáng sợ cuốn lấy trời cao, cường đại đến làm cho người ta run sợ.
"Tâm ma quấy nhiễu lão phu mấy trăm năm, ngày hôm nay cuối cùng cũng được tiêu trừ!"
"Ha ha ha ha! !"
Dương Khâu cười to một cách điên cuồng, đắc ý không thôi!
Nuốt Linh Thảo Thiên Thanh Không không chỉ có thể loại trừ tâm ma mà còn khiến cho tâm hắn trở nên minh mẫn.
Trong ngày tháng sắp tới, chuyện tâm ma gần như không còn khả năng xuất hiện trên người hắn nữa. Đến cả một số ảo thuật muốn dao động tâm trí của hắn đều trở nên cực kỳ khó khăn.
"Không ngờ thời gian nghìn năm trôi qua, rất nhiều thiên kiêu cùng lứa tranh đấu lẫn nhau, cuối cùng cũng là lão phu dẫn đầu một bước then chốt nhất!"
Dương Khâu hăm hở, trong tay xuất hiện một miếng ngọc giản.
Dựa theo ghi chép trên ngọc giản.
Nơi đây sở hữu hai tòa sát trận!
Trước đó hắn phá mở một tòa liền thu được Linh Thảo Thiên Thanh Không.
Như vậy tòa sát trận tiếp theo chắc chắn là Thành Thánh Chi Pháp.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, người có thành tín như thế tất nhiên sẽ không lừa gạt hắn!
Dương Khâu nắm chặt ngọc giản, cười lạnh một tiếng và thầm nghĩ: "Đợi sau khi lão phu thành Thánh rồi thì ít nhiều gì cũng phải ngồi được vị trí Chưởng giáo Cửu U!"
Ma đạo không giống với Chính đạo.
Bọn họ chỉ có một quy tắc, đó chính là thực lực vi tôn.
Bất kể thứ gì đều phải dựa vào thực lực của chính bản thân để giành lấy.
Nếu có thực lực, đoạt được vị trí Chưởng giáo cũng là lẽ thường. Cho dù không có thực lực mà làm Chưởng giáo, căn bản cũng không ngồi vững, càng không trấn áp được sư huynh đệ ra tay.
Không như Chính đạo có nhiều khuôn sáo phép tắc đến thế.
"Còn Chưởng giáo Đại La, món nợ cũ của chúng ta cũng nên thanh toán rồi đấy! Thù mới hận cũ, ngày sau cùng báo!"
Dương Khâu tự mình lẩm bẩm.
Trước kia, tiểu lão đệ Nhâm Thanh Đồ đó còn truy sát mình.
Nếu không phải mình mạng lớn thì lần đó đã ngã xuống rồi.
Sau đó trôi qua ngàn năm.
Đồ đệ của mình lại chết dưới tay đồ đệ Nhâm Thanh Đồ, bỗng chốc mối thù giữa hai người càng tích tụ càng lớn, cơ hồ chẳng còn khả năng hóa giải.
Chờ đến lúc mình thành Thánh, ngồi lên vị trí Chưởng giáo Cửu U.
Đến lúc đó đứng trước mặt Nhâm Thanh Đồ.
Vẻ mặt của hắn nhất định rất đẹp mắt!
-----