Chương 26. Đúng Là Người Tốt!
Bách Đoạn Sơn Mạch.
Một vệt sáng phá không.
Nhậm Thanh Đồ nhanh chóng chạy đến, hắn tốn ít thời gian hơn Dương Khâu, khoảng một canh giờ là chạy đến nơi.
Cái này nhờ vào con đường tu luyện của hắn.
Vốn dĩ kiếm tu mạnh về tốc độ và lực công kích.
Cùng đẳng cấp nhưng so về tốc độ, hắn có thể đem Dương Khâu hất ra cả một con phố.
"Chính là chỗ này sao?"
Nhậm Thanh Đồ nhìn lướt qua phía dưới.
Trên đất khắp nơi là cát vàng, trước mắt im lìm vắng vẻ.
Trong vòng mấy chục dặm xung quanh, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
“Cái này...”
Sắc mặt Nhậm Thanh Đồ trầm xuống, nhưng không nói gì thêm, thân là chủ một tông phái, công phu dưỡng khí vẫn rất tốt.
Quan trọng hơn là, hắn không tin người như Lâu chủ Thiên Cơ Lâu sẽ vì vài món binh khí cấp Thánh Chủ, mà lừa gạt một vãn bối như mình.
"Oong!"
Nhậm Thanh Đồ dựng thẳng kiếm, rạch vào hư không một cái.
"Bang!"
Kiếm quang bắn ra, những tia sáng cao ngất xông thẳng lên trời cao, toàn bộ hư không đều run rẩy một hồi, kiếm quang to lớn che khuất cả bầu trời, xen lẫn Đại Đạo Chí Lý.
"Ầm ầm!"
Kiếm quang quét qua.
Giống như ngân hà rơi xuống đất, xuyên thủng nghìn dặm hư không.
Một tòa sát trận khổng lồ tái hiện trên thế gian, vô số huyết kiếm nhuộm mặt đất vô ngần thành màu đỏ sẫm, tựa như được ngâm qua trong tiên huyết.
"Không gian huyễn trận vặn vẹo, phía sau còn cất giấu sát trận!"
Đôi mắt Nhậm Thanh Đồ sáng lên, nắm chặt thẻ ngọc trong tay, trong lòng trở nên kích động.
Thấy cảnh như vậy.
Trong lòng của hắn thả lỏng hơn phân nửa.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu nói đúng, nơi này có phương pháp Thành Thánh!
"Dương Khâu vào trận sớm hơn ta mấy ngày, với thực lực của hắn, thêm sự trợ giúp của Lâu chủ, tòa sát trận này đương nhiên không trói được hắn. Nói không chừng…"
Nhậm Thanh Đồ liếc mắt quét qua sát trận, không có ý định dừng lại, dựa theo phương pháp phá trận ghi trên thẻ ngọc, nhanh chóng vọt tới chỗ sâu của trận pháp.
Thời gian không đợi người.
Hắn dừng lại thêm một phút.
Khả năng thành Thánh của Dương Khâu lại nhiều thêm một phần.
Chỉ cần Dương Khâu thành Thánh.
Cho dù là mới nhập Thánh Cảnh, cảnh giới còn chưa ổn định.
Nhưng mình cũng không thể đối phó nổi, đây là bị cảnh giới nghiền ép, không phải dùng thực lực là có thể bù đắp.
Cảnh giới thấp Nhậm Thanh Đồ còn có lòng tin vượt cấp đánh một trận, nhưng đến cảnh giới cao, muốn vượt cấp để đánh, đó chính là tự tìm đến cái chết.
Có thể đi đến bước này lúc tuổi còn trẻ, không phải thiên tài sao?
Sau hai phút.
Phốc!
Hư không vặn vẹo.
Nhậm Thanh Đồ phá vỡ tòa sát trận đầu tiên.
Đi tới một vùng bên trong động thiên.
Linh khí nồng nặc bao trùm khắp nơi làm cho cả người Nhậm Thanh Đồ đều phiêu phiêu dục tiên, nhiều ngày bôn ba mệt mỏi, giờ phút này đã bị quét sạch không còn một mống.
"Một vùng thế giới ngoại tiên cảnh thật tốt!"
Mắt Nhậm Thanh Đồ sáng lên.
Phóng tầm mắt nhìn xa, khắp nơi đều là linh thảo đong đưa đón gió, động thiên này chắc bằng hơn nửa vườn thuốc của Đại La Kiếm Tông bọn họ!
Thậm chí còn hơn một ít.
Dù sao, vườn thuốc của Đại La Kiếm Tống cung cấp cho toàn bộ tông môn, không có khả năng làm cho một gốc linh thảo sinh trưởng hàng chục, hàng trăm vạn năm.
"Kiếm lợi lớn!"
Tâm tình Nhậm Thanh Đồ vô cùng kích động.
Giờ phút này, niềm cung kính đối với Lâu chủ Thiên Cơ Lâu giống như biển cả dậy sóng, liên miên bất tuyệt, mặc dù trong miệng tiền bối nói chỉ giúp hắn thành Thánh, không giúp Đại La Kiếm Tông bọn họ trở về huy hoàng như xưa.
Nhưng lại ngầm tặng một vùng vườn thuốc.
Tiền bối tốt biết bao, vậy mà lúc đầu mình còn hiểu lầm lão nhân gia ngài.
Thật là không phải!
"Ah?"
Lúc này, Nhậm Thanh Đồ nhăn mày lại, khẽ kêu một tiếng, bàn tay lớn chụp lấy trong hư không, một luồng khí tức màu đen bị hắn vồ tới.
"Ma khí?"
"Xem ra Dương Khâu từng dừng lại ở chỗ này!"
Nhậm Thanh Đồ nhìn lướt qua xung quanh, nhưng không phát hiện ra hình bóng của Dương Khâu, cuối cùng tầm mắt rơi vào chỗ sâu trong vườn thuốc, nơi đó còn có một tòa trận pháp lớn.
Xem ra Dương Khâu muốn đi lấy phương pháp Thành Thánh, ta không thể chậm trễ!"
Trong lòng Nhậm Thanh Đồ căng thẳng, đẩy nhanh bước chân, nhanh chóng đuổi theo.
…
Bên kia, Dương Khâu cầm thẻ ngọc trong tay, thảnh thơi đi dạo trong trận pháp.
Dù sao ở đây chỉ có một mình ta.
Dù cho nghỉ ngơi một ngàn năm, một vạn năm cũng không có chuyện gì.
Hơn nữa, linh khí nơi đây dồi dào, năm đó một vị Thánh Nhân từng sinh sống, luận hoàn cảnh hay nồng độ linh khí, đều tốt hơn nhiều so với động phủ ở Cửu U Ma Tông của hắn.
Làm cho hắn có chút không muốn quay về.
"Sát trận này, dường như mạnh hơn không ít so với tòa bên ngoài kia, cho dù là Thánh Nhân đỉnh phong tiến vào, chỉ sợ vẫn có khả năng rơi xuống."
Dương Khâu đứng trong trận pháp soi mói bình phẩm.
Tòa trận pháp bên ngoài kia đã đủ kinh khủng, tòa bên trong này còn mạnh hơn, nếu như dời ra ngoài cũng đủ để vô số người động tâm.
Phải biết rằng, một số môn phái nhỏ, đại trận hộ sơn của bọn họ, e rằng đều không đạt đến trình độ này!
"Trận pháp này bao trùm mấy trăm dặm xung quanh, có thể gọi là một tòa đại trận, nếu như lấy ra ngoài mua…"
Trong mắt Dương Khâu lóe ra tia sáng.
Một trận pháp Thượng cổ được lưu lại, đoán chừng vô số tông môn đều muốn đánh đến vỡ đầu để tranh đoạt.
Đặc biệt là bản thân mình bên trong không đủ tông môn.
Bán trận pháp này cho một tông môn nào đó, suy nghĩ chút thôi cũng đủ khiến cả người Dương Khâu kích động, so với một người tu luyện thì tông môn giàu có hơn nhiều.
Bọn họ có thể lấy ra được rất nhiều đồ tốt.
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thực sự là người tốt mà!"
Trong lòng Dương Khâu cảm khái, sau khi mình thành Thánh đi ra ngoài, đương nhiên phải dâng lên một chút tâm ý, không phải vì ý gì khác, mà vì Lâu chủ ra tay phóng khoáng như vậy.
Mình cũng nên bày tỏ một chút.
Nếu không có Lâu chủ, đến tâm ma còn không giải trừ được, nói gì đến chuyện thành Thánh?
-----