Chương 47. Cảm Giác Thế Nào?
"Thế sao?"
Bắc Thần Ung chậm rãi đứng dậy, mặt tĩnh như nước, giọng nói vang lên không hề chứa đựng chút tình cảm nào, giống như từ cửu u địa ngục, lạnh lùng tới cực điểm.
Hắn ngồi dậy rồi chắp hai tay sau lưng, đứng trên cao nhìn xuống Bắc Thần Hằng.
"Hoàng nhi, ngươi nên hiểu rằng toàn bộ của ngươi ngày hôm nay đều là trẫm ban tặng. . . ."
"Trẫm ban cho ngươi, mới là của ngươi. Không ban cho ngươi, ngươi không được giành lấy!"
"Ầm ầm!"
Tiếng nói vừa dứt, đất trời chấn động, lôi quang nhấp nháy, biến cả tòa cung điện phạm vi ngàn trượng thành một vùng biển lôi, lôi quang tung hoành!
Bắc Thần Ung đứng trong biển lôi, chẳng khác gì một vị Lôi Thần chuyển thế.
Không được nhìn thẳng!
Không được khinh nhờn!
"Tất cả chuyện ngươi làm ngày hôm nay đã vượt qua giới hạn của trẫm, đã đến lúc trẫm thu hồi tất cả những gì đã ban tặng cho ngươi!"
"Từ khi nào mà phụ hoàng có giới hạn vậy?"
Bắc Thần Hằng nhếch môi, lên tiếng giễu cợt, lạnh lùng nói: "Những thứ phụ hoàng ban tặng, không cần người phải tự mình thu hồi, hôm nay ta sẽ trả tất cả lại cho người!"
"Ngươi muốn tìm cái chết!"
Ánh mắt Bắc Thần Ung lạnh lẽo.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Mấy ngàn năm trôi qua, đã rất lâu không có kẻ nào dám nói chuyện với mình như thế.
Người cuối cùng nói như vậy chắc vẫn là đứa con thứ sáu của hắn.
"Kẻ khiêu khích trẫm cuối cùng sẽ vạn kiếp bất phục, cho dù là con trai của trẫm cũng sẽ không ngoại lệ."
"Ngược lại, ta muốn thử một chút."
Bắc Thần Hằng cười nhẹ một tiếng.
“Ù!"
Một tiếng vang nhỏ truyền ra.
Giữa sân.
Khí tức trên người Bắc Thần Hằng nghịch chuyển, một nguồn chân nguyên dồi dào lan rộng khắp bốn phương tám hướng, mà khí tức trên người hắn bắt đầu nhanh chóng héo rút.
Thánh Chủ Cảnh!
Thiên Tượng Cảnh!
Thiên Biến Cảnh!
. . .
"Ngươi dám!"
Bắc Thần Ung gầm lên một tiếng, gương mặt già nua gần như cùng méo mó. Mái tóc bạc trắng tung bay vô cùng khiếp người, hệt như một con sư tử cuồng nộ sổng chuồng, sát khí che lấp bầu trời.
Hắn lao xuống từ bậc thang.
Muốn ngăn cản tất cả những điều này..
Thiên toán vạn tính lại không ngờ tới Bắc Thần Hằng lại dám huỷ bỏ tu vi!
Nếu như hắn phế đi tu vi, thì mình phải làm thế nào đây?
Trước mắt.
Mình chỉ còn cách một đường để đến Thánh Cảnh, chiếm đoạt tu vi của Bắc Thần Hằng thì sẽ có tám phần nắm chắc có thể thành Thánh!
Tám phần đó!
Điều này có thể nói là không thể không thành Thánh!
Mà bây giờ Bắc Thần Hằng lại thẳng tay huỷ bỏ tu vi, hắn trở thành phế nhân thì cũng thôi, nhưng mong ước thành Thánh của mình cũng sẽ đoạn tuyệt từ đây.
Thêm nữa, bản thân đã dần trở nên già nua rồi, dù cho có dùng Duyên Thọ Đan cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.
Thời gian còn lại, căn bản không kịp để tìm kiếm một thiên tài bồi dưỡng đến cấp Thánh Chủ, mà thiên tài cũng không phải dễ dàng như vậy.
Chỉ riêng Bắc Thần Hằng thôi, hắn đã nuôi dưỡng hơn một nghìn năm rồi!
Đã tốn bao nhiêu tài nguyên vào đấy rồi chứ?
Bao nhiêu tâm huyết?
Hành động của Bắc Thần Hằng vào lúc này, không chỉ đánh đổ kế hoạch ngàn năm của Bắc Thần Ung trong tích tắc, mà còn kéo hắn chết chung nữa!
"Đùng!"
Luồng khí tức cuối cùng cũng tan hết.
Bắc Thần Hằng từ một người đàn ông trung niên đã biến thành một ông lão với mái tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, dáng người lom khom đứng run rẩy ở đó.
Mất đi tu vi, tính mạng của hắn chẳng khác nào ánh nến trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.
Nhìn thoáng qua thì có vẻ già hơn Bắc Thần Ung một chút.
Rơi vào bước đường này.
Biết rõ sinh mệnh đã đi đến cuối con đường.
Bắc Thần Hằng vẫn không chút lo lắng, hắn nhìn phụ hoàng đang thở hổn hển, cười nhẹ.
"Haha!"
"Hahaha! ! !"
Từ cười nhẹ cuối cùng biến thành giọng cười điên dại truyền khắp phạm vi vài dặm.
"Phụ hoàng, cảm giác này như thế nào hả?"
Bắc Thần Hằng sảng khoái hỏi.
Uất khí ngàn năm qua đã được trút hết trong phút chốc!
Mắt trợn trừng nhìn từng vị hoàng huynh bước đến dưới chân cung điện, cuối cùng biến mất. Ngày hôm nay, hắn coi như đã giúp bọn họ hoàn thành một tâm nguyện!
Mất đi khâu quan trọng nhất của mình.
Ý nghĩ thành Thánh đời này của phụ hoàng đã không bao giờ có thể thực hiện nữa!
Ngày hôm nay hắn đến đây chính là vì để phụ hoàng chứng kiến ước muốn thành Thánh của bản thân dần dần trôi đi ngay trước mặt.
Mặc cho hắn dùng mọi thủ đoạn cũng không thể nào kéo vãn bại cục.
Nỗi tuyệt vọng này chính bản thân Bắc Thần Hằng đã trải nghiệm cùng với tám vị hoàng huynh vào năm đó.
Hôm nay, phụ hoàng, cũng nên tự nghiệm một phen.
"Nghiệp chướng! ! ! !"
Bắc Thần Ung giận không nén được, khí tức trên người tỏa như Thần như Ma. Cả người tựa núi lửa phun trào, tinh khí đánh xuyên tận trời xanh.
Nền đất dưới chân đang rung lắc kịch liệt, nứt ra thành từng vết kinh khủng.
Cảnh tượng này quá đáng sợ.
Làm cho người ta rợn tóc gáy.
Lúc này Bắc Thần Ung chẳng khác gì bị điên. Hai con mắt hắn đỏ thẫm, sát khí lượn lờ trên người, miệng không ngừng thở gấp, kế hoạch nghìn năm đã trôi theo dòng nước chỉ trong một ngày!
Cái gì cũng không còn nữa rồi!
Kẻ khởi xướng mọi thứ là nghịch tử trước mặt hắn đây!
Mặc dù là con trai của hắn, nhưng cắt đứt cơ duyên thành Thánh cũng không khác gì kẻ thù không đội trời chung. Nhất định phải đánh tan hồn phách, đọa lạc vĩnh viễn vào thâm uyên.
Lúc đó mới có thể hạ được lửa giận trong lòng!
"Chết đi! !"
Tay Bắc Thần Ung đưa ra nắm chặt hư không, sấm sét đầy trời hội tụ tại vào bàn tay hắn rồi hóa thành một thanh trường thương đen như mực.
Ngay khoảnh khắc trường thương xuất hiện, một luồng khí tức hủy thiên diệt địa cuồng bạo tỏa ra.
Trường thương này trở thành duy nhất trong thiên hạ!
"Rầm!"
Một tiếng vang thật lớn.
Trường thương đâm xuyên hư không, nhanh chóng đánh về phía Bắc Thần Hằng. Còn chưa giết tới, một luồng khí tức đè nén đến cực điểm đã rơi xuống trước.
Vào khoảnh khắc ấy.
Cả vùng không gian đều trở nên đặc dính, muốn tránh cũng không được.
Chỉ có thể đón đỡ!
Với trạng thái người bình thường hiện tại của Bắc Thần Hằng, sao có thể đỡ được một đòn này?
Hiển nhiên.
Bắc Thần Ung có ý nghĩ tất phải giết.
Hắn phải nghiền nát đứa con trai thứ chín đang đứng trước mặt mình thành tro mới hạ được cơn hận trong lòng!
-----