Chương 51. Ngươi Đang Uy Hiếp Lão Phu
"Đang cho rằng ta là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Bắc Thần Hằng cười nhạt trong lòng.
Nếu là người bình thường thì đều sẽ hiểu được, cấp trên nói không thể tin, nhất là người làm Thần Hoàng, từ trước đến nay bọn họ đều thực hành có giá trị liền dùng.
Không có giá trị, trực tiếp đá sang một bên.
Ngay cả thân nhân của mình cũng có thể hạ thủ, thế thì còn trông cậy vào lời của bọn họ có tín dự sao?
Thứ duy nhất mình có thể dựa vào bây giờ, chính là Mượn Vận Thành Thánh.
Nếu như mất đi lá bài tẩy này, vậy mình còn có ích lợi gì?
Khí vận sẽ không nhận chủ.
Bất cứ kẻ nào của gia tộc Bắc Thần, chỉ cần nắm trong tay Mượn Vận Thành Thánh thì đều có thể làm được một bước đã biết. Kể từ đó, mình phải làm sao?
Phải biết rằng.
Bản thân mình vừa mới phế bỏ tu vi!
Khi mất đi Mượn Vận Thành Thánh, thiên hạ to lớn, sẽ không có nơi cho mình sống yên ổn!
"Đã để lão tổ thất vọng rồi."
Bắc Thần Hằng không hề đổi sắc, chậm rãi nói: "Mượn Vận Thành Thánh là do một vị tiền bối ban tặng cho vãn bối, có thể giao lại cho lão tổ hay không thì phải cần tiền bối đồng ý mới được."
"Ồ?"
Trong hư không, truyền đến một tiếng ồ nhẹ.
Dường như hơi kinh ngạc đối với lời giải thích này.
Dừng một chút, Bắc Thần Phong tiếp tục lên tiếng: "Tiền bối trong miệng ngươi là ai?"
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu!"
Bắc Thần Hằng thốt ra bốn chữ.
Trong lòng thầm nhủ: "Tiền bối chớ trách, vãn bối cũng không có cách nào khác. Nếu như giao ra Mượn Vận Thành Thánh thì chắc chắn phải chết, mong rằng tiền bối có thể giúp vãn bối một tay."
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu?"
Trong giọng nói của Bắc Thần Phong rõ ràng mang theo vẻ nghi hoặc.
Hắn đang sưu tầm trong trí nhớ, sau một lúc lâu vẫn không có manh mối nào. Ở niên đại của hắn, không có vị cao nhân nào dùng danh hiệu này.
"Ngươi giao Mượn Vận Thành Thánh cho ta, Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bên kia tự có lão phu can thiệp!"
Bắc Thần Phong lên tiếng lần nữa.
"Thứ cho vãn bối không thể làm được! Lâu chủ tiền bối công tham tạo hóa, thực lực cao tuyệt, chỉ cần ngồi một chỗ là có thể quan sát sự thay đổi của vạn giới. Nếu như vãn bối giao Mượn Vận Thành Thánh cho lão tổ. . ."
"Sợ rằng sẽ chọc tiền bối không vui."
Bắc Thần Hằng dừng một chút, tiếp tục nói: "Vãn bối có chết cũng không sao, nhưng nếu như tiền bối giận chó đánh mèo đến Thiên Dận Hoàng Triều, sợ rằng mọi người đều sẽ phải chôn cùng với vãn bối!"
"Ngươi đang uy hiếp lão phu?"
Bắc Thần Phong lạnh lùng nói.
Hắn thành danh từ sớm, thực lực mạnh mẽ khôn cùng, lại đã tu luyện đến Thánh Nhân Vương đỉnh phong, khoảng cách Đại Thánh chỉ còn một bước ngắn, dạng nhân vật này tất nhiên sẽ có ngạo khí.
Thứ hắn không thể chịu nổi nhất chính là bị uy hiếp, người từng làm như thế trước mặt hắn, cỏ trên mộ đều đã cao ba trượng rồi.
"Đây không phải là uy hiếp, vãn bối chỉ trần thuật lại sự thật."
Bắc Thần Hằng lắc đầu, thấp giọng nói: "Nếu lão tổ không tin thì có thể đến thành Đại Hoang một lần, Thiên Cơ Lâu ở bên trong thành Đại Hoang."
Nói xong câu đó.
Trong lòng Bắc Thần Hằng có chút không yên.
Thực lực của tiền bối, chắc hẳn đã vượt qua Thánh Nhân Vương chứ?
Lúc đầu mình không hề nhìn ra chút sâu cạn nào của tiền bối, người có thể làm đến bước này sẽ không phải người bình thường, chắc là Đại Thánh. . . Hoặc là Chuẩn Đế.
Ừm. . .
Vì thế, dù lão tổ có đi, 99% sẽ không phải đối thủ của tiền bối!
"Ngươi cho rằng ba chữ Thiên Cơ Lâu có thể ép được lão phu?"
Bắc Thần Phong nổi giận.
Khí tức càng thêm nặng nề ba phần, uy áp kinh khủng hạ xuống, tựa như một tòa núi lớn giáng xuống người Bắc Thần Hằng, làm cho xương cốt cả người hắn rung động răng rắc răng rắc.
Dường như sắp bị ma diệt.
Sắc mặt Bắc Thần Hằng bỗng tái nhợt, mồ hôi chảy khắp người, làm ướt cả quần áo.
"Nếu lão tổ không tin thì có thể trực tiếp sưu hồn, Mượn Vận Thành Thánh đang ở trong đầu vãn bối!"
Ánh mắt Bắc Thần Hằng đầy lạnh lùng, trầm giọng nói:
"Lão tổ có thể cược một lần."
"Nhìn thử Thiên Dận Hoàng Triều, có thể kháng trụ được lửa giận của vị tiền bối kia hay không!"
"Tuy nhiên. . ."
"Vãn bối nhắc nhở lão tổ, nếu như cơ nghiệp trăm vạn năm của Thiên Dận Hoàng Triều vì thế mà huỷ diệt, lão tổ khó tránh khỏi trách phạt!"
"Hừ?? ! ! !"
Trong một mảnh không gian hư vô.
Bắc Thần Phong ngồi xếp bằng, hắn nghe thấy những lời này, hai tròng mắt như điện, áo bào không gió mà bay, uy thế kinh khủng lan tràn ra giống như thuỷ triều.
Làm cho hư không xung quanh xuất hiện từng đầu vết nứt!
Dường như sắp diệt thế.
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu sao?"
Bắc Thần Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão phu đi tới một lần thì có làm sao! Nếu như sau đó lão phu biết ngươi đang lừa gạt ta, đến lúc đó đừng nói là vị trí Thần Hoàng, ngay cả tính mạng của ngươi lão phu cũng sẽ lấy đi!"
Sau khi nói xong.
Áp lực trên người Bắc Thần Hằng bỗng tiêu tán không còn.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau mồ hôi trán. Dù có thế nào, cửa ải này mình dựa vào lá cờ lớn là tiền bối, coi như đã miễn cưỡng vượt qua.
Nhưng không thể nói đã triệt để qua.
Muốn sống sót thì còn phải xem tiền bối có giúp mình hay không.
"Lấy thủ đoạn của tiền bối, chắc có thể tính ra chuyện vãn bối gặp phải chứ?"
Bắc Thần Hằng thầm nghĩ.
Tiền bối không gì không biết, nếu như một vị Thánh Nhân Vương tìm đến, sao hắn lại không biết tiền căn hậu quả chứ?
Nếu như. . . . Chính mình có chút giá trị ở trong lòng tiền bối.
Nói không chừng, tiền bối sẽ tiện tay bảo vệ chính mình.
Nếu như. . . Chính mình không đủ giá trị, cũng có thể tiền bối sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn.
Quan trọng là ý nghĩ của tiền bối.
Bất cứ một câu nói nào của hắn, đều có liên quan đến mạng nhỏ của bản thân mình!
-----