Chương 63. Một Tay Diệu Kỳ!
“Lãnh đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên trong không trung.
Hai lão giả tiên phong đạo cốt mặc áo trắng đứng trên không, vai sóng vai, áo bào bay phần phật, cả hai đều ăn mặc cùng một kiểu, lưng đeo trường kiếm, kiếm ý lượn lờ quanh thân, vẻ bất phàm lộ rõ.
“Đoạn Vô Ưu! Đoạn Vô Lự!”
Lãnh Thiên Thu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đại La Kiếm Tông các ngươi cũng muốn ngăn cản ta?”
“Không phải!”
Đoan Vô Lự tiến lên một bước, ánh mắt liếc qua Thiên Cơ Lâu, phát hiện bên Thiên Cơ Lâu không có bất kỳ động tĩnh gì mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói:
“Chúng ta tới cứu ngươi.”
Sự tồn tại của vị trong Thiên Cơ Lâu kia, nếu như quả thật giống với lời nói của Nhâm Thanh Đồ, vậy thì hành động của hai người đúng là có thể nói đang cứu Lãnh Thiên Thu.
“Cứu ta?”
“Ha ha!”
Lãnh Thiên Thu cười lạnh một tiếng, lí do thoái thác này, hắn không hề tin một chút nào.
Một kiếm hợp lực vừa rồi của hai vị Thánh Nhân kiếm đạo vô cùng khủng bố, nếu không phải thực lực bản thân mạnh mẽ, thì qua một kiếm đó, chỉ sợ hắn đã bỏ mình!
Vừa xuất thủ đã ra sát chiêu, còn nói là cứu hắn, không thấy ngượng à?
“Không sai.”
Đoạn Vô Lự vẫn mỉm cười như trước, hơi gật đầu.
“Lí do thoái thác này cũng quá mức giả dối rồi đấy, chẳng lẽ các ngươi không biết, sau một kiếm vừa xong, hai vị đã trở thành kẻ địch của Diêu Quang Thánh Địa rồi sao?”
Sắc mặt Lãnh Thiên Thu lạnh lùng, toàn thân sát ý lượn quanh.
“Đại La Kiếm Tông sẽ không trở thành kẻ địch với Diệu Quang Thánh Địa, nhưng nếu người nào đối địch với Thiên Cơ Lâu, thì chính là kẻ địch của toàn bộ Đại La Kiếm Tông!”
Đoạn Vô Lự không hề khách khí.
Từ lúc Đại La Kiếm Tông được lập ra đến nay, bọn họ chưa từng run sợ trước ai, dù cho bây giờ lão tổ tọa hóa, nhưng những đệ tử hậu bối như bọn hắn sẽ không đánh rơi uy danh của Đại La Kiếm Tông.
Nhất là vào thời khắc quan trọng này.
Một khi rụt rè thì sẽ bị người khác phát hiện ra đầu mối.
“Được! Được! Được!”
“Đại La Kiếm Tông, rất có khí phách!”
Lãnh Thiên Thu giận quá hóa cười, trầm giọng nói:
“Chuyện hôm nay Diêu Quang Thánh Địa nhớ kỹ, sau này sẽ thanh toán đủ với tất cả các ngươi.”
Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt của ba người, cuối cùng dừng lại ở Thiên Cơ Lâu bên dưới.
Ba vị Thánh Nhân đứng trước mặt hắn.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu phía dưới đã từng xóa sổ hai vị Ngụy Thánh, thực lực ít nhất... cũng phải từ Thánh Nhân trở lên. Nói cách khác, kẻ địch mà mình phải đối mặt... cũng có tới bốn vị Thánh Nhân.
Lãnh Thiên Thu dù cuồng ngạo, cũng không cho rằng mình lấy một địch bốn còn có thể chiến thắng.
Chứ đừng nói là trong đó còn có hai vị kiếm tu.
Lãnh Thiên Thu quăng lại một lời hung ác, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Một kiếm vừa rồi khiến hắn bị thương không nhẹ, không bằng trước tiên tìm một chỗ dưỡng thương thật tốt đã, sau này lại nói tiếp.
...
“Cuối cùng vẫn chạy à.”
Lý Vân nhìn lên bầu trời, có chút thất vọng lắc lắc đầu.
Nếu như vừa rồi Bắc Thần Hằng không ngăn cản, bây giờ nói không chừng hắn đã bóp chết Lãnh Thiên Thu rồi.
“Haizz.”
Lý Vân thở dài, thì thào nói: “Chuyện này nên gọi là gì đây?”
“Tiền bối...”
Một tiếng nói lớn vang lên từ sau lưng.
Sắc mặt Bắc Thần Hằng trắng bệch, đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt có chút gượng gạo.
Vốn định bộc lộ tài năng trước mặt tiền bối, kết quả tính sai mất rồi, Lãnh Thiên Thu quá mạnh, suýt chút nữa đã tiễn hắn đi một đoạn. Nếu như không có hai vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông xuất thủ, có lẽ còn phải làm phiền tiền bối hỗ trợ.
Hắn không biết rằng, nếu như hai vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông không tới, thì hắn hiện tại khả năng 99% đã bị đánh thành bụi, kể cả Lý Vân có muốn cứu hắn cũng hữu tâm vô lực.
“Ừm.”
Lý Vân liếc mắt nhìn sắc mặt của Bắc Thần Hằng, vẻ mặt phức tạp, gật đầu một cái, nói:
“Vừa rồi cực khổ rồi, trước tiên lên lầu chữa thương đi.”
“Vâng.”
Bắc Thần Hằng chợt lạnh trong lòng.
Quả nhiên, biểu hiện vừa nãy của mình đã khiến cho tiền bối thất vọng rồi sao?
Nhưng mà tiền bối nguyện ý để mình ở lại chữa thương, có vẻ như vẫn hơi công nhận mình một chút.
Nghĩ tới đây, Bắc Thần Hằng lại thở phào một hơi.
Sau khi Bắc Thần Hằng lên lầu.
Bên ngoài Thiên Cơ Lâu.
Hai lão giả mặc áo trắng dắt tay nhau đi đến.
Hai người bước vào Thiên Cơ Lâu, vừa thấy bóng dáng của Lý Vân liền đồng thời chắp tay nói:
“Đoạn Vô Ưu, Đoạn Vô Lự của Đại La Kiếm Tông ra mắt Lâu chủ!”
“Hai vị đạo hữu, mời ngồi.”
Lý Vân liếc mắt nhìn hai người, mỉm cười nói.
Hắn quét mắt nhìn bảng hệ thống hiện ra trước hai người, trong lòng nhất thời hiểu rõ tiền căn hậu quả. Về mặt tình cảm, Đoạn Vô Lự là sư phụ Nhâm Thanh Đồ, mà Đoạn Vô Ưu lại là sư bá Nhâm Thanh Đồ.
Khó trách hai người này lại chạy tới hỗ trợ vào thời điểm quan trọng.
Sau khi ba người ngồi xuống, Liễu Thành Tuyết nghe nói Sư Tổ nhà mình tới, cũng vội vàng đi ra chào hỏi, hai người này ở trong Đại La Kiếm Tông chính là thân sư tổ của nàng.
Cũng là Sư Tổ, nhưng không giống.
Bởi vì, nàng có thể xem như là truyền nhân dòng chính của mạch Đoạn Vô Lự!
Sau khi chào hỏi, Liễu Thành Tuyết dâng trà nước lên cho ba người, đứng một bên hầu hạ, cực kỳ nhu thuận.
Đoạn Vô Lự kín đáo liếc mắt nhìn Liễu Thành Tuyết một cái, trong lòng có chút cảm khái, đồ đệ bất tranh khí của mình dường như đã hạ một nước cờ hay!
Không ngờ lại để đồ đệ của mình ở Thiên Cơ Lâu!
Có tầng quan hệ này, về sau nếu Đại La Kiếm Tông xảy ra chuyện gì, vị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này tóm lại sẽ khó mà ngồi yên mặc kệ được.
Nếu có thể thúc đẩy đến hôn nhân, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.
Việc duy nhất khiến hắn lo lắng chính là, chênh lệch tuổi tác giữa hai người có quá lớn hay không.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này bề ngoài tuy còn trẻ, nhưng dựa vào bản lĩnh thôi diễn thiên cơ kia, ai mà biết hắn có phải là lão yêu quái trăm ngàn tuổi hay không?
Nói không chừng còn lớn hơn cả tuổi của hai sư huynh sư đệ bọn họ cộng lại!
“Khụ khụ!”
Lý Vân ho nhẹ một tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đoạn Vô Lự.
Không thể để cho lão nhân này nhớ lại.
Suy nghĩ của hắn đi có chút xa, đã nghĩ tới việc chắt trai của đồ tôn trong tương lai nên gọi là gì rồi.
“May mà hôm nay có hai vị đạo hữu đến hỗ trợ kịp thời, nhưng cơ duyên Bách Đoạn Sơn Mạch đã xử lý xong hết rồi sao?”
-----