Chương 70. Ai Nói Lão Phu Muốn Chạy Trốn
"Hả???"
Chưởng giáo Thiên Cương Tông cảm thấy lòng bàn tay nhẹ đi, giống như mất đi thứ gì đó. Hắn nhìn đan dược trong tay đối phương, lại nhìn bàn tay rỗng tuếch của mình.
Lập tức giận tím mặt!
"To gan!"
Râu tóc Chưởng giáo Thiên Cương Tông dựng đứng lên, hai mắt bốc lửa, tựa như núi lửa phun trào. Lửa giận hừng hực đốt cháy bầu trời, khí tức cường hãn cuộn trào mãnh liệt giống như thủy triều.
"Đây là Thiên Cương Tông, ngươi đi vào bằng cách nào?"
Chưởng giáo Thiên Cương Tông lạnh giọng hỏi.
"Không phải ngươi vừa nói rồi sao?"
Dương Khâu thu hồi đan dược, từ tốn nói.
"Thiên. . . Cơ. . . Lâu!"
Sắc mặt Chưởng giáo Thiên Cương Tông tái nhợt, giận dữ nặn ra ba chữ, không che giấu tức giận và sát ý nữa, muốn đem người trước mặt xé thành trăm mảnh.
Hai vị Sư tổ đã chết làm cho bọn họ lần đầu hiểu được Thiên Cơ Lâu. Càng hiểu rõ, bọn họ càng thấy rõ chỗ quỷ dị của Thiên Cơ Lâu. Dường như Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể thôi diễn Thiên Cơ!
Có người thôi diễn thiên cơ trợ giúp Dương Khâu, điều này không khó lý giải vì sao hôm nay hắn lại xuất hiện ở đây.
Rất có thể, tin tức hôm nay mình muốn đột phá Thánh Cảnh đã bị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu tính ra!
"Muốn san bằng Thiên Cơ Lâu, đừng nói là Thiên Cương Tông ngươi, cho dù là Diêu Quang Thánh Địa cũng không có bản lĩnh này!"
Dương Khâu chế giễu.
“Phải không?”
Chưởng giáo Thiên Cương Tông trải qua cơn giận dữ vừa rồi, từ từ bình tĩnh lại. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Dương Khâu, nói tiếp: "Đây là Thiên Cương Tông, có trận pháp cấp Thánh bảo hộ, ngươi cho rằng mình đi vào rồi thì có thể đi ra sao?"
"Hơn nữa…"
"Thiên Địa Tạo Hóa Đan trong tay ngươi chính là đan dược Diêu Quang Thánh Địa ban cho. Ngươi cướp đi rất dễ, nhưng tiếp theo sẽ phải đối mặt với sự truy sát không ngừng nghỉ của Diêu Quang Thánh Địa!"
"Nơi này cách Cửu U Ma Tông ước chừng ức vạn dặm, phải đi qua một châu. Với tu vi cấp Thánh Chủ của ngươi, chắc chắn không kịp trốn về!"
"Bây giờ ngươi giao đan dược ra, bổn tọa có thể coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra!"
"Ai nói lão phu muốn chạy trốn?" Sắc mặt Dương Khâu quỷ dị.
Hắn vung tay lên.
Từng viên phù hiệu màu đen nở rộ ra trong hư không, che khuất toàn bộ mật thất, một cỗ khí tức vô cùng ngột ngạt tràn ngập ra.
Trận pháp!
Đây là thứ vừa được Dương Khâu bày ra!
"Trận pháp này không phá, bất cứ chuyện gì xảy ra trong mật thất đều không thể truyền ra bên ngoài!"
Dương Khâu mỉm cười nói.
Lời Chưởng giáo Thiên Cương Tông vừa nói, hắn cũng đã từng nghĩ đến.
Lúc tới dựa vào một viên Đại Na Di Phù để nhanh chóng chạy đến, nhưng khi rời đi hắn lại không có Đại Na Di Phù. Dựa vào tu vi cấp Thánh Chủ chắc chắn không thoát được sự truy sát của Diêu Quang Thánh Địa.
Nhưng nếu mình không trốn thì sao?
Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, giống với cách Nhậm Thanh Đồ làm lúc trước. Ai có thể nghĩ đến chuyện mình đột phá tu vi ở chính Thiên Cương Tông?
Trừ khi, trên thế gian này xuất hiện một Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thứ hai.
Nhưng khả năng này rất thấp, cơ hồ là không có.
Chờ sau khi mình thành Thánh, thực lực tăng gấp mấy chục lần, chắc chuyện rời khỏi chắc sẽ ung dung hơn. Hắn quyết tâm muốn đi, Diêu Quang Thánh Địa cũng khó mà giữ hắn lại.
Hơn nữa, sau khi thành Thánh, giá trị của hắn đã cao hơn cấp Thánh Chủ nhiều, đương nhiên Cửu U Ma Tông sẽ phái người đến cứu viện.
Gần như có thể khẳng định, chỉ cần mình không tự tìm đường chết, sau khi thành Thánh sẽ không phải chết!
"Dương Khâu, ngươi đang muốn chết sao!"
Chưởng giáo Thiên Cương Tông lại giận dữ.
Rõ ràng đối phương có chuẩn bị cẩn thận, không chỉ bày ra trận pháp mà còn không tính trốn đi. Nếu như một người ma đạo thành Thánh ở Thiên Cương Tông.
Tin tức này truyền ra ngoài, thì chắc chắn danh tiếng của Thiên Cương Tông bọn họ hoàn toàn xong.
Một người ma đạo mò đến tận sào huyệt nhà mình, người của mình không phát hiện ra thì cũng thôi đi, còn để người ta ung dung thành Thánh, đây là một nỗi sỉ nhục cực lớn!
Về sau, ba chữ Thiên Cương Tông sẽ trở thành trò cười của giới tu luyện…
"Chết đi!"
Chưởng giáo Thiên Cương Tông gầm lên một tiếng, thân thể hóa thành một vệt sáng, tia sáng cao vạn trượng, thần uy vô địch tràn ngập mật thất, tiến về phía trước muốn trấn giết kẻ địch.
Một chiêu này của hắn không phải muốn giết chết Dương Khâu, mà chỉ vì muốn phá tan trận pháp.
Đem chuyện tốt trong mật thất truyền ra ngoài cho các Trưởng lão trong tông môn có thể cảnh giác.
"Chút tài mọn!"
Dương Khâu mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, trận pháp khẽ ong một tiếng, vạn viên phù hiệu sáng lên, nhấc lên sóng to gió lớn. Một cỗ sức mạnh nặng nề từ trên trời giáng xuống, đè ép lên người Chưởng giáo Thiên Cương Tông.
Chưởng giáo Thiên Cương Tông không thể tin vào mắt mình. Cả người hắn khó khăn lắm mới đi đến trước mặt Dương Khâu, nhưng lại bị chặn lại, dù hắn thôi động chân nguyên như thế nào đi nữa cũng không có cách nào tiến về phía trước.
Bịch một tiếng, đột nhiên áp lực tăng lên, hắn bị đè bẹp xuống mặt đất từ trong không trung.
"Cửu U Ma Tông am hiểu trận pháp, bằng vào ngươi cũng muốn đối địch với lão phu?"
Dương Khâu nhàn nhạt nói.
Lúc đối mặt, hai người muốn phân thắng bại cũng không dễ. Nhưng nếu mình bày trận pháp ra trước, vậy thì xấu hổ rồi.
Khi Nhậm Thanh Đồ chưa thành Thánh, hắn cũng dám chọi cứng một lần.
"Nếu không phải do tính mạng của ngươi còn có chỗ dùng đến, thì vừa xong ngươi đã hôi phi yêu diệt rồi."
Dương Khâu giơ tay lên điểm thêm lần nữa, một đạo chân nguyên bay vào trong cơ thể Chưởng giáo Thiên Cương Tông, phong bế tu vi cùng năm giác quan của hắn lại, nhưng vẫn giữ một mạng cho hắn.
Lúc này Chưởng giáo Thiên Cương Tông vẫn chưa thể chết.
Hắn chết thì ngọc bài thần hồn ở ngoài kia đương nhiên sẽ nát bấy.
Khi ngọc bài nát bấy, đoán chừng Trưởng lão Thiên Cương Tông cũng sẽ phát giác ra. Khi đó, tình cảnh của mình chắc sẽ không ổn.
Mặc dù Thiên Cương Tông yếu, nhưng vẫn có thể phái ra mấy người cấp Thánh Chủ. Nhiều người cùng tấn công thì chắc không cần đến Diêu Quang Thánh Địa ra tay.
Hắn phải nuốt hận.
-----