Chương 95. Mong Tiền Bối Chỉ Điểm Sai Lầm
Trong lúc Diêu Quang Thánh Chủ gấp rút thu thập tài nguyên bày trận và người bố trận.
Thành Đại Hoang.
Một chiếc chiến xa bằng đồng thau nghiền nát hư không với tốc độ rất nhanh, từ trên cao đáp xuống.
Lái xe là một lão giả mặc đồ đen, khí tức trên người trầm ổn, trong lúc giơ tay nhấc chân đã để lộ ra khí thế nhẹ như mây bay. Hai tròng mắt của hắn khẽ mở, tinh quang tỏa ra bốn phía.
Rõ ràng là một vị cường giả, thực lực không thể khinh thường.
Đằng trước chiến xa.
Một cây cờ lớn lay động theo chiều gió, bên trên có một chữ "Diệp".
Bất kỳ thế lực nào thấy lá cờ này đều phải kinh hồn bạt vía, bởi vì đó đại biểu cho Diệp thị Đế tộc!
"Diệp Trần tới rồi ư?"
Bên ngoài Thiên Cơ Lâu.
Không ít thám tử các thế lực đều nhìn thấy cảnh này, bọn họ đồng loạt quay người nhìn về phía chiếc chiến xa đồng thau.
Trong khoảng thời gian này.
Tin tức về Diệp Trần đã truyền khắp mấy chục châu.
Một chiêu đánh bại Ngọc Hành Thánh Tử, còn chiếm giữ vị trí thứ hai trên Bảng Thiên Kiêu. Dưới tình hình đệ nhất không thấy đâu, thì hắn chính là vị vua không ngai!
Thành tựu mai sau không thể tưởng tượng được, nói cho đúng thì có khả năng thành Đế.
Dẫu sao trong lịch sử, chuyện người sau vượt người trước cũng không phải hiếm thấy.
"Giờ hắn tới thành Đại Hoang, là để gặp Lâu chủ Thiên Cơ Lâu hả?"
Rất nhiều người nheo mắt quan sát chiếc chiến xa bằng đồng này.
. . .
Trong xe.
Diệp Trần bước xuống, dáng dấp oai hùng với phần tóc đen rối tung. Mặt như dao gọt, mày kiếm ẩn trong tóc mai. Trong con ngươi có vô tận tinh tú đang tan biến, chẳng khác nào Cổ Đế sống lại.
Hắn đứng ở ngoài xe, ngẩng đầu nhìn bộ câu đối trước cửa.
"Phê m Dương Đoạn Ngũ Hành, Khán Chưởng Trung Nhật Nguyệt. Thông Cổ Kim Hiểu Lục Hợp, Tàng Tụ Trung Càn Khôn! Trong thiên hạ, người có thể nói ra câu này hẳn chỉ có Lâu chủ Thiên Cơ Lâu!."
Diệp Trần khẽ cảm thán một câu.
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể xếp ra bảng thiên kiêu, tất nhiên không phải người bình thường."
Kế bên, lão giả vuốt râu tiếp lời.
"Đi bái kiến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu trước đã nào!"
Diệp Trần nói.
Hắn cất bước đi vào trong Thiên Cơ Lâu, lão giả theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau bước vào Thiên Cơ Lâu, chẳng bao lâu đã bắt gặp bóng dáng của Lý Vân.
"Vãn bối Diệp Trần, xin ra mắt tiền bối!"
Diệp Trần chắp tay.
"Diệp Trần?"
Lý Vân nghe thấy tiếng chào thì ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diệp Trần rồi mỉm cười đáp: "Khách tới từ phương xa, không cần câu nệ, ngồi đi."
Cái tên Diệp Trần, hắn vẫn nhớ khá rõ.
Xếp thứ hai trên bảng thiên kiêu mà.
Sau lưng có cả một Đế tộc, nội tình vô số năm, gia sản có thể nói là phong phú không gì sánh được. Trong thế giới này, có thể so tài sản với Diệp Trần cũng không có mấy người.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trong thế hệ trẻ tuổi.
Gia sản của nhân vật lão bối, không ai dám chắc được nó khủng khiếp đến mức nào.
"Tiền bối quá khách khí."
Diệp Trần thụ sủng nhược khinh. Hắn không ngờ cao nhân lập ra bảng thiên kiêu này lại ôn hòa như thế, không hề có loại khí thế bức người của cao nhân.
Ngược lại còn tao nhã ôn hòa, càng giống một người đọc sách.
"Hôm nay ngươi tới Thiên Cơ Lâu chắc là vì người thứ nhất trên bảng thiên kiêu?"
Lý Vân khẽ cười hỏi.
Chuyện này, hắn không cần lật xem hệ thống đã có thể đoán được.
Bản thân hắn làm ra bảng thiên kiêu là vì cái gì?
Còn chẳng phải là để kiểu người như Diệp Trần muốn đánh khắp thiên hạ không địch thủ, tiếp đó nghịch thiên thành Đế hay sao?
"Tiền bối tuệ nhãn như đuốc."
Diệp Trần gật đầu không phủ nhận. Chuyện hắn muốn khiêu chiến người thứ nhất trên bảng thiên kiêu đã không còn là bí mật nữa, tiền bối biết cũng hợp lý.
"Người thứ nhất trên bảng thiên kiêu thật sự không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."
Lý Vân trả lời đầy hàm ý.
"Điểm này, vãn bối đã có chút suy đoán trong lòng."
Gương mặt Diệp Trần không thay đổi.
Những người khác trong thiên kiêu bảng, ít nhiều gì cũng có giới thiệu khái quát, duy chỉ có kẻ đầu bảng là chẳng giới thiệu gì, rõ ràng mạnh hơn bọn hắn một đoạn. Người như vậy thần bí một chút cũng dễ hiểu.
Vừa nói, Diệp Trần vừa quay đầu ra hiệu cho lão giả phía sau.
Lão giả lấy ra năm cái tráp ngọc đặt trước mặt Lý Vân. Tráp ngọc óng ánh trong suốt, mặt trên đầy rẫy cấm chế. Mặc dù không mở cũng có thể phát giác mùi thuốc.
Đây là năm gốc Linh dược cấp Thánh Chủ!
"Tâm ý nho nhỏ tỏ lòng thành kính."
Diệp Trần ý ra hiệu cho lão giả lui lại, mở miệng nói: "Mong rằng tiền bối chỉ điểm sai lầm."
"Tốt lắm!"
Lý Vân liếc nhìn gốc Linh dược, mi mắt khẽ giật. Đây là một con dê béo, vung tay rất hào phóng, móc ra năm gốc Linh dược mà trên mặt chẳng hề có chút đau xót.
Nó tượng trưng cho cái gì nhỉ?
Tượng trưng cho còn lâu mới đạt đến giới hạn cuối cùng của đối phương!
Trên người hắn, nhất định còn đồ vật quý giá hơn!
"Được!"
Lý Vân phất tay, thu hồi Linh dược, thầm yêu cầu: "Hệ thống, điều tra Ngọc Khuynh Tiên!"
« Keng! »
« Trừ một vạn điểm thiên cơ, điều tra thông tin Ngọc Khuynh Tiên thành công. »
. . . . .
« Danh tính: Ngọc Khuynh Tiên. »
« Thực lực: Thiên Biến Cảnh đỉnh phong! »
« Thế lực dưới trướng: Côn Lôn Tiên Cung! »
« Kiếp trước: Côn Lôn Nữ Đế! (Tìm hiểu cụ thể cần 180 vạn điểm thiên cơ. ) »
« Thần Thông: . . . »
« Công pháp: . . . »
« Vị trí trước đây: Côn Lôn Khư, một thế giới đổ nát, bên ngoài có sát trận cấp Đế bảo vệ. Nếu không có phương pháp vào trận, kẻ tự tiện xông vào sẽ phải chết! »
« Nhấn để xem thêm. . . »,
"Ngọc Khuynh Tiên này, không đơn giản đâu!"
Trong lòng Lý Vân nhảy dựng.
Người khác đều là thế lực tương ứng, Ngọc Khuynh Tiên này lại là thế lực dưới trướng, chẳng phải nói rõ Côn Lôn Tiên Cung thuộc về nàng ta sao?
Hơn nữa, Ngọc Khuynh Tiên lại nhiều hơn người khác một mục, đó chính là kiếp trước!
Kiếp trước của nàng lại là một vị Đại Đế!
Loại người này cũng được tính là thiên kiêu trẻ à?
Có khi nào, chuyển thế trùng tu?
Nghĩ tới đây, Lý Vân liếc nhìn Diệp Trần với vẻ đầy bi ai. Trước không nói tới việc chuyển thế hay không chuyển thế, chỉ bằng thực lực hiện tại của Ngọc Khuynh Tiên, dường như cũng không phải loại mà Diệp Trần có thể đối kháng.
Một Thoát Thai Cảnh đỉnh phong, một Thiên Biến Cảnh đỉnh phong.
Kém một cảnh giới lớn, hai người cũng đều là thiên kiêu, một trong số đó kiếp trước còn là Đại Đế thứ thiệt!
Diệp Trần lấy đầu đi đánh sao?
-----