Chương 96. Tuyệt Địa!
“Chắc tiền bối đã có kết quả rồi?
Diệp Trần tò mò hỏi.
Cứ bị Lý Vân nhìn chòng chọc đầy kỳ quái khiến hắn có chút không tự nhiên, cho dù là truyền nhân Đế tộc cũng có cảm giác bị nhìn thấu.
Giống như ở trước mặt tiền bối, trên người hắn không còn chút riêng tư nào.
“Có rồi!”
Lý Vân hờ hững trả lời, sau đó thốt ra ba chữ: “Côn Lôn Khư!”
“Côn Lôn Khư?”
Diệp Trần nhăn mày, cái tên này hơi hiếm thấy. Bình thường hắn tu luyện trong tộc rất ít ra ngoài, đối với mấy tin đồn trên thế giới đều chẳng có hứng thú nghe ngóng.
Vì thế ba chữ Côn Lôn Khư hoàn toàn xa lạ đối với hắn.
“Tiền bối vừa nói là Côn Lôn Khư?”
Lão giả vẫn luôn lẳng lặng đứng hầu bên cạnh Diệp Trần thay đổi sắc mặt, không tin vào tai mình.
“Ừ!”
Lý Vân gật đầu.
Nghe Lý Vân trả lời, lão giả hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Thiếu chủ, theo lão phu thấy thì tốt hơn hết là không nên đi khiêu chiến Ngọc Khuynh Tiên”
“Tại sao?”
Diệp Trần không hiểu hỏi lại.
“Côn Lôn Khư… là một tuyệt địa”
Trong ánh mắt lão giả mang theo nỗi sợ sệt, chậm rãi giải thích: “Đồn rằng ngàn vạn năm trước có một vị Đế giả ngã xuống ở Côn Lôn Khư, Đế huyết phủ kín mặt đất, biến nơi đó thành nơi chẳng lành!”
“Cho đến ngày nay vẫn còn Đế uy lưu lại, quan trọng hơn là trước kia Côn Lôn Khư từng có một thế lực vô cùng huy hoàng, nhưng đã hóa thành tro bụi theo vị Đại Đế đó luôn.”
“Tàn trận của Đại Đế trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng mà vẫn bất diệt. Kẻ tự tiện xông vào, cuối cùng chẳng có người nào ra được!”
“Hả?”
Hai hàng lông mày Diệp Trần nhíu chặt.
Trong lòng hắn không tin cho lắm! Nếu như Côn Lôn Khư thật sự tàn khốc như vậy, làm sao Ngọc Khuynh Tiên có thể ở lại trong đó?
“Thiếu chủ!”
Lão giả lại trầm giọng nói thêm: “Không được đi Côn Lôn Khư, chúng ta bước vào đó e rằng còn chưa gặp được Ngọc Khuynh Tiên thì đã hóa thành tro bụi rồi, huống hồ là khiến chiến nàng ta!”
Nơi đó đúng là có một trận pháp Đại Đế!
Diệp thị Đế tộc bọn hắn cũng có, nhưng sẽ không vô cớ dùng đến. Cũng chính vì thế mà bọn hắn hiểu sâu sắc sự khủng bố của trận pháp cấp Đế.
Cho dù là tàn trận cũng đủ đế giết chết nhân vật cấp Đại Thánh.
Một cấp Thánh Chủ, một thiên kiêu trẻ tuổi như bọn họ đi vào đấy chỉ có tặng đầu người.
Qua nhiều năm như thế, kẻ biết bên trong Côn Lôn Khư có bảo bối nhiều lắm, dù sao bên trong cũng có một thế lực lớn bị hủy diệt, không có người nào thoát khỏi.
Mọi người đều hiểu.
Nơi sâu thẳm ở Côn Lôn Khư chắc chắn đang chôn giấu bí mật lớn.
Nhưng đã trôi qua bao năm, kẻ vào đó rất nhiều, thế nhưng cũng chẳng hề có động tĩnh gì truyền ra, người đời có ai còn không hiểu được sự hung hiểm trong đó sao?
Gần trăm vạn năm đã có rất ít người nhắc tới ba chữ Côn Lôn Khư, chứ đừng nói là vào đó dạo một vòng.
"Chắc tiền bối có cách?"
Diệp Trần trầm ngâm trong chốc lát, quay mặt nhìn Lý Vân, hỏi.
"Ha ha!"
Lý Vân cười nhẹ một tiếng, đáp: "Ngươi hỏi đúng người rồi."
"Lý mỗ, thật sự có cách!"
Côn Lôn Khư quả thực rất nguy hiểm, nó được tàn trận Đại Đế bảo vệ, muốn phá tàn trận Đại Đế thì nhất định phải tiêu tốn lượng lớn điểm thiên cơ. Nhưng nếu như không phá giải trận pháp, thì cũng không khó để tìm một con đường an toàn trong vùng tàn trận bao trùm.
Dù sao cũng là tàn trận.
Chẳng phải trận pháp cấp Đại Đế hoàn chỉnh không sứt mẻ.
Chỉ là, người bình thường không tìm được mà thôi.
Hắn liếc nhìn hệ thống, một con đường có giá trị thấp nhất hai vạn tám ngàn điểm thiên cơ, có thể nói là hàng đẹp giá rẻ. Xuyên qua kẽ hở trong trận pháp chắc chắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
"Chuyện này. . . Làm sao có thể?"
Sắc mặt lão giả đần ra, ngơ ngác nhìn Lý Vân. Cấm địa đã mấy triệu năm không người nào có thể đặt chân lên, chẳng lẽ Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể phá giải trận pháp bên trong?
"Phá giải trận pháp cũng được, nhưng Lý mỗ cảm thấy hai vị không trả được giá này.”
Lý Vân liếc nhìn lão giả, ung dung nói
"Ồ. . ."
Nét mặt lão giả đanh cứng, có hơi xấu hổ.
Hắn không ngờ suy nghĩ của mình lại bị nhìn thấu.
"Tiền bối có cách, vậy còn gì bằng!"
Diệp Trần vỗ tay cười to, hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn lão giả rồi ra hiệu lần nữa.
Người sau lập tức hiểu ngay.
Hắn tiến lên vài bước, lần này lại lấy ra mười tráp ngọc, đúng là quý giá hơn lần trước rất nhiều. Tuy nét mặt Diệp Trần không thay đổi, nhưng lại có thể nhận ra động tác của lão giả cứng ngắc, vẻ mặt xám như gan heo. Những bảo vật được lấy ra khiến trái tim hắn đang rỉ máu. . .
Mười tráp ngọc, có tám tài liệu cấp Thánh và gốc Linh dược cấp Thánh.
Còn Thánh binh thì lại không có.
Dù sao Thánh binh vẫn rất quý giá, sẽ không người nào tùy tiện cầm Thánh binh để giao dịch
Lý Vân lướt nhìn mười tráp ngọc rồi lại nhìn thống kê mà hệ thống đưa ra.
Tổng cộng tám vạn bốn ngàn điểm thiên cơ.
"Hệ thống, điều tra một con đường an toàn có thể đi sâu vào Côn Lôn Khư."
Lý Vân hỏi thầm.
« Keng, trừ hai vạn tám ngàn điểm thiên cơ, điều tra thành công đường an toàn trong Côn Lôn Khư. »
Hệ thống vừa dứt tiếng.
Trong tay Lý Vân xuất hiện một ngọc giản, hắn ném luôn sang cho Diệp Trần, từ tốn nói: “Đây là cách đi vào Côn Lôn Khư, nhưng Lý mỗ có một lời muốn nói với ngươi."
"Vãn bối xin lắng nghe!"
Diệp Trần tiếp nhận ngọc giản, vội vàng đáp.
"Vào được Côn Lôn Khư cũng chưa chắc có thể tìm thấy Ngọc Khuynh Tiên, dù có tìm được cũng phải chuẩn bị tâm lý tốt một chút."
Lời nói Lý Vân đầy ý nhắc nhở
Hệ thống đã nói rất rõ trước đó, Ngọc Khuynh Tiên ở trong một thế giới đổ nát, có nghĩa là nàng ta không ở thế giới hiện tại. Cái ngọc giản này có thể đưa Diệp Trần vào Côn Lôn Khư, nhưng không thể nào đưa hắn vào bên trong thế giới đổ nát kia.
Nếu như cả hai thực sự chạm mặt nhau, với tính cách của một vị Đại Đế chuyển thế, khi gặp được một người đời sau muốn khiêu chiến mình, không ai dám bảo đảm liệu Ngọc Khuynh Tiên sẽ thẳng tay đập chết Diệp Trần hay không.
Cho nên, sớm dự phòng bị vẫn là điều cần thiết.
"Vãn bối đã hiểu."
Diệp Trần đứng dậy, cung kính hành lễ.
Chỉ cần có thể vào Côn Lôn Khư, vậy là đủ rồi. Không có tàn trận Đại Đế gây trở ngại, việc tìm một người còn không phải dễ dàng sao. Chỉ là một thiên kiêu trẻ mà thôi, cho dù mạnh hơn hắn thì theo hắn cũng sẽ không hơn quá nhiều.
Một chút ngạo khí, hắn vẫn có.
Suy cho cùng.
Ban đầu Phượng Nghê Thường hạng 31 đánh một trận với Diêu Quang Thánh Tử hạng 32. Người trong trận đều hiểu rõ như ban ngày, chênh lệch giữa cả hai gần như có thể nói là cực kỳ suýt sao.
Ở vị trí khác, người thứ hai là hắn cùng người thứ nhất có thể chênh lệch lớn đến đâu chứ?
Diệp Trần không suy nghĩ nhiều, cất ngọc giản rồi nói một tiếng cáo từ, sau đó lập tức rời đi.
-----