Chương 44: Tuyển Nguyên thạch, thường thường không có gì lạ?
Từ khí tức Nguyên Thuật mà xét, vượt xa khỏi sự lý giải của Diệp Trần.
Nguyên thuật loại này, cấp bậc chí ít cũng phải từ Thánh cấp trở lên!
Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra!
Việc tu hành Nguyên Thuật vô cùng gian nan, cho dù là ở hai đời trước kia, Diệp Trần cũng phải dùng vô số thời gian mới có thể tu hành thành công.
Cố Trường Ca làm sao có thể chỉ bằng chừng ấy tuổi mà đã tu thành một môn Nguyên Thuật cấp Thánh cơ chứ?
Hắn không tin điều đó.
Dù cho nội tình của Trường Sinh Thế Gia có thâm hậu đến đâu đi chăng nữa, thì cũng quả quyết không thể nào đạt được loại sự tình khó có thể tưởng tượng này.
Trong lòng Diệp Trần hãi nhiên, khó mà giữ được sự bình tĩnh.
Một bên, Vương Thanh lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Trần.
"Vương chưởng quỹ, ngươi có ý gì khi nhìn ta bằng ánh mắt đó?"
Diệp Trần nhíu mày nhìn Vương Thanh, trước đây nếu không phải Vương Thanh nhiệt tình mời chào, thì hắn cũng đã không gia nhập Đổ Thạch Trai, đương nhiên là điều kiện cũng phải mười phần phong phú.
Hiện tại vạn năm Linh Tuyền nhãn đã bị Cố Trường Ca đem đi tặng cho Cơ Như Ngọc.
Tư nguyên coi như thất bại.
Ngoài chuyện đó ra, ôm bắp đùi sao?
Cơ Như Ngọc trước mắt xem ra giống như cũng không có cách nào, không đúng, cũng không phải là không có cách, Âm Dương Linh Ngọc hắn vẫn có thể đoạt lấy được, bằng vào Vương Giả cấp Nguyên Thuật nhất định sẽ thành công thôi.
Có điều, việc tiếp cận Cơ Như Ngọc có lẽ sẽ phiền phức hơn so với trong tưởng tượng.
Nhưng còn chưa kịp hắn hành động, ánh mắt băng lãnh của Vương Thanh đã khiến lòng Diệp Trần trầm xuống.
"Diệp Trần huynh đệ, vừa rồi ngươi quá manh động rồi, lúc nãy thấy ngươi nói chuyện với ba vị kia, ta còn tưởng ngươi là bạn bè của bọn họ, cố ý đến giúp cổ động không đấy!"
"Kết quả, không ngờ ngươi lại dám làm trái ý vị điện hạ kia."
"Càng còn dám ăn nói bừa bãi, khiêu khích người ta."
Vương Thanh lạnh như băng nói, trong giọng nói tràn ngập sự không thích.
À.
Kẻ bợ đỡ!
Diệp Trần thầm châm chọc Vương Thanh một tiếng, nhưng chuyện này cũng không có gì là lạ, Tam Thiên Đạo Vực rộng lớn, ngàn vạn chúng sinh, vô số tu sĩ, có ai mà không nương tựa thế lực.
Kẻ không có thế lực căn bản đi không xa, nói không chừng đến cuối cùng còn chẳng còn lại một mảnh xương tàn.
"Vậy thì Vương chưởng quỹ muốn nói gì?"
"Việc hợp tác mà chúng ta đã bàn trước đó, xem như là thôi đi."
Vương Thanh thản nhiên nói: "Đương nhiên, mấy ngày nay Diệp Trần huynh đệ ngươi tọa trấn ở Đổ Thạch Trai ta, thì thù lao ta vẫn sẽ trả đủ, từ nay về sau, ngươi và Đổ Thạch Trai ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa."
"Ngươi xác định chứ?"
Sắc mặt Diệp Trần triệt để âm trầm xuống.
"Tất nhiên rồi!" Vương Thanh nhìn Diệp Trần với vẻ mặt âm trầm, không hề để ý chút nào: "Ngươi có biết ba vị kia là ai không?"
"Đương nhiên là biết, không phải là người của Trường Sinh Thế Gia hay sao, chỉ vì mấy câu xung đột, mà ngươi đã muốn bỏ dở hợp tác với ta rồi?"
Diệp Trần lạnh lùng hỏi.
Vương Thanh khinh thường cười một tiếng.
"Chỉ là Trường Sinh Thế Gia mà thôi sao, ha ha, ta trước giờ có thấy ngươi cuồng vọng như vậy đâu, Trường Sinh Thế Gia tồn tại, là một trong những thế lực đỉnh phong của Đạo vực, nếu đối phương cố ý muốn giết chết ngươi, thì không cần phải tự mình động thủ, sẽ có vô số người muốn giết ngươi, coi ngươi như một món quà gia nhập vào đội ngũ của họ, sau này vẫn nên khiêm tốn một chút đi, ta biết ngươi có chỗ dựa, nhưng chỗ dựa của ngươi trước mặt Trường Sinh Thế Gia thì cũng chỉ là sâu kiến mà thôi."
"Nói đến đây thôi."
"Mời ngươi rời khỏi Đổ Thạch Trai!"
"Tốt, tốt, tốt lắm."
Diệp Trần tức giận nói: "Không ngờ Vương chưởng quỹ ngươi chỉ là một kẻ nịnh hót, ta, Diệp Trần, người mang Vương Giả cấp Nguyên Thuật, đi đến đâu cũng sẽ không thiếu người lôi kéo, Đổ Thạch Trai tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong, Diệp Trần giận dữ rời đi.
Bị làm nhục như vậy, Diệp Trần cũng không còn muốn cái gì Âm Dương Linh Ngọc nữa, chỉ muốn lập tức rời khỏi cái nơi nhục nhã này.
Trong lòng hắn đã ghi nhớ lần nhục nhã này, đợi đến ngày sau chắc chắn sẽ gấp mười gấp trăm lần mà hoàn trả lại cho Cố Trường Ca và Đổ Thạch Trai.
"Hừ."
Vương Thanh khinh thường cười lạnh.
Đúng là, người mang Vương Giả cấp Nguyên Thuật thì quả thực không phải tầm thường, nhưng biết Nguyên Thuật đâu phải chỉ có một mình ngươi.
Chỉ cần ta đem tin tức ngươi đắc tội với Trường Sinh Thế Gia ngày hôm nay truyền đi, thì còn ai dám thu lưu ngươi, Diệp Trần!
...
Đợi đến khi Diệp Trần biến mất, Vương Thanh lúc này mới nhìn về phía Cố Trường Ca, Cố Thanh Thu, Cơ Như Ngọc.
Vương Thanh vội vàng bước lên để chiêu đãi ba người.
"Điện hạ, hai vị tiên tử, không biết các vị đã để mắt đến khối Nguyên thạch nào chưa? Có muốn ta tiến cử cho ba vị vài khối không? Dù ta không thông Nguyên Thuật, nhưng những khối Nguyên thạch nào tốt thì ta vẫn biết được một chút."
Vương Thanh ân cần nói.
Những chuyện vừa xảy ra ở chỗ của Vương Thanh, Cố Trường Ca đều đã chứng kiến hết cả.
Cố Thanh Thu tự nhiên cũng đang quan sát.
Trong lòng nàng vô cùng hài lòng với hành động của Vương Thanh.
Cố Trường Ca nói không sai, tên Diệp Trần kia cũng chẳng ra gì.
Chỉ là một con sâu kiến mà cũng dám mời Trường Ca ca ca của mình so tài sao?
Cơ Như Ngọc đã chạy đến trước một đống Nguyên thạch, ánh mắt không ngừng hướng về phía những khối có giá cao ngất ngưởng mà nhìn.
Nguyên thạch có giá cao có lẽ chưa chắc đã là quý nhất, nhưng chắc chắn là có bề ngoài tốt nhất.
Tỉ như những khối nhìn thì che kín Thần Văn, thậm chí còn ẩn ẩn Hữu Linh quang tán phát, một chút lộ ra một chút xíu linh thạch cao phẩm chất, hay những khối Nguyên thạch có giá trên đỉnh, vân vân.
"Chọn khối nào tốt ấy nhỉ, chắc là càng đắt thì càng tốt đúng không." Cơ Như Ngọc lẩm bẩm.
Khóe miệng Vương Thanh giật nhẹ.
Tuy rằng vì lấy lòng ba vị đại nhân này mà phải cắt một chút thịt thì cũng không tính là gì.
Nhưng ngay lúc này, Cố Trường Ca đã giúp Vương Thanh giải vây.
"Càng đắt càng tốt thì cũng không sai, nhưng không phải tất cả những thứ đắt tiền đều là đồ tốt, phía trước ngươi, bên trái khối thứ ba, trên hàng thứ hai khối thứ nhất, hàng thứ ba khối thứ bốn, có thể cầm."
"Hả? Thật sao?"
Cơ Như Ngọc nhìn về phía ba khối Nguyên thạch kia, phát hiện chúng có bề ngoài hết sức bình thường, so với những khối linh quang tràn lan khác thì không đáng để nhắc tới.
Nhưng Cố Trường Ca nói hắn biết Nguyên Thuật, Cơ Như Ngọc cũng liền cầm lấy.
Không cần trả tiền, lại còn được chơi miễn phí, thơm quá!
Đến lượt Cố Thanh Thu.
Cố Trường Ca nhìn về phía Cố Thanh Thu, mỉm cười nói: "Phía tây, hàng thứ nhất khối thứ bốn, khối thứ sáu, và hàng thứ ba khối thứ mười."
Rất nhanh, Cố Thanh Thu cũng đem những khối Nguyên thạch mà Cố Trường Ca đã chọn lấy xuống.
Cuối cùng đến lượt Cố Trường Ca, hắn trước ánh mắt cổ quái của Cơ Như Ngọc và Cố Thanh Thu, đã tiến đến bên phải, hàng thứ nhất, vị trí cuối cùng ở nơi hẻo lánh, cầm lấy một khối mấp mô, nhìn chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, sau đó liền quay trở lại.
Vương Thanh thấy cảnh này, trong lòng vô cùng cảm kích, cảm thấy Cố Trường Ca đúng là một người tốt.
Đã không để hắn phải đại xuất huyết.
Tuy vậy, Vương Thanh vẫn cung kính hỏi Cố Trường Ca: "Điện hạ, có muốn chọn thêm hai khối tốt hơn một chút không?"
"Không cần, một khối là đủ rồi."
Đôi mắt Cố Trường Ca khẽ híp lại, trong lòng thầm cười.
Đợi đến khi những khối Nguyên thạch này được mở ra rồi, không biết ngươi có còn muốn để ta chọn thêm hai khối nữa hay không.
...
Ba người Cố Trường Ca vốn đã bất phàm, đồng thời còn được đích thân Vương Thanh, chưởng quỹ của Đổ Thạch Trai, ra mặt tiếp đãi, nên trên thực tế đã có người nhận ra Cố Trường Ca, Cố Thanh Thu và Cơ Như Ngọc.
"Tuy là Thiên Kiêu của Trường Sinh Thế Gia, nhưng cách chọn Nguyên thạch để cược như thế này có phải là quá tùy tiện không?"
"Người ta có thể cầm miễn phí, thì tùy tiện chọn thôi, cho dù có mua lại toàn bộ Đổ Thạch Trai để chơi thì phỏng chừng cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi."
"Thiên Kiêu của Trường Sinh Thế Gia, mỗi một người đều là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử, xem dung mạo, dáng vẻ, khí độ của họ mà xem, quả thực giống như không phải cùng một giống loài với chúng ta."
"Chênh lệch quá lớn!"
...
Mọi người xôn xao bàn tán, nhưng rất nhiều người đều cảm thấy cách Cố Trường Ca lựa chọn Nguyên thạch, căn bản chính là chọn bừa, phỏng đoán rằng khi mở ra cũng chẳng có thứ gì, mà chỉ toàn là phế liệu.
Cuối cùng, dưới sự chú mục của mọi người, chính Cố Trường Ca cùng sáu khối Nguyên thạch của Cố Thanh Thu, Cơ Như Ngọc, tổng cộng bảy khối Nguyên thạch, đã được chuẩn bị để mở ra...