Chương 19 - Người đâu có bảo thứ này đáng sợ thế ạ!
Một đám nha dịch và công nhân liên tục lui về sau: “Lão gia, lão gia...”
“Chuyện lớn như vậy sao không báo cho bổn quan, lão gia ta đang rất giận! Phạt mỗi người 10 văn!”, Triệu Khang tức tối nói.
Trương Long có chút ấm ức: “Người đâu có bảo thứ này đáng sợ thế ạ!”
“Còn mạnh miệng à, phạt Trương Long thêm 10 văn! Tìm người trồng lại cho ta! Ngày mai không kịp rau để ăn là kiếm các ngươi hỏi tội!”
Mang theo sự buồn bực, Triệu Khang về tới huyện thành, vừa vào thành đã vội tới kho dặn người cất kỹ lưu huỳnh và kali nitrat, tuyệt đối không được để gần lửa, khi không có hắn cho phép thì không kẻ nào được ra vào phòng đựng hai thứ này.
Về phần chế tác thuốc nổ thì không cần gấp, nguyên liệu đã có thì sợ gì.
Mấy trăm cân lưu huỳnh và kali nitrat này mà chế hết thành thuốc nổ thì Triệu Khang sợ bản thân ngủ không yên giấc, đừng để ngày nào đó ngủ một giấc dậy là ở trên trời luôn rồi.
Về trong huyện nha, Cao Tuyền - quản lý nhân lực của nhà xưởng tại huyện Nguyên Giang cầu kiến.
Đây là “giám đốc” nhân sự do chính hắn phong, chuyên phụ trách quản lý, điều phối công nhân các xương, trong huyện này, Cao Tuyền đúng nghĩa dưới một người mà trên vạn người.
Đây cũng là tâm phúc từng đói bụng theo Triệu Khang thắt lưng buộc bụng tới giờ.
Triệu Khang ngáp một cái ra dấu bảo Cao Tuyền ngồi: “Chuyện gì nói đi!”
Cao Tuyền cung kính nói: “Lão gia, chúng ta không đủ người rồi, có phải nên tới vài nơi tuyển thêm không ạ?”
Triệu Khang hơi nhíu mày: “Huyện chúng ta bây giờ cũng có khoảng năm vạn người, sao lại không đủ?”
Cao Tuyền bất đắc dĩ đáp: “Lão gia à, trong huyện hiện tại có xưởng trà, lò gạch, xưởng xà phòng, xưởng dệt, xi măng, sứ, sáu cái này chỉ tính trong nội bộ huyện đó!”
“Ngoài thành còn có xưởng than, xưởng phân bón, chỗ nào không cần người ạ? Ngoài ruộng còn cần người trồng trọt nữa kìa? Đội vệ sinh, đội tác phong, đội kỷ luật cũng toàn là đám già cỗi chúng ta thôi!”
“Rồi rồi rồi! Đừng tụng nữa, ta đau cả đầu!” Triệu Khang liếc mắt.
Cao Tuyền dở khóc dở cười: “Vậy nên đừng thấy huyện chúng ta nhiều người mà lầm, hai phần ba toàn là người già, phụ nữ, trẻ em, thanh niên trong độ tuổi lao động đều được phân phối cả, cần bổ sung dân cư!”
“Xem ra nên tính toán một chút rồi!”
Triệu Khang đảo mắt: “Huyện Thiên Thuỷ kế bên dạo này đã “lấy lại sức” chưa?”
Cao Tuyền nhướng mày: “Này thì không ổn, cắt lông dê cũng không thể chỉ cắt một con, lỡ tên kia gửi lên trên cáo ngự trạng thì sao?”
Bên huyện Thiên Thuỷ kế bên Nguyên Giang đã có ba nghìn người bị Triệu Khang lừa sang đây.
Trước khi chiến sự bình ổn, sản nghiệp của Triệu Khang đã hoạt động ầm ầm, cần rất nhiều sức lao động, khi ấy hắn chỉ hận không thể dẫn theo đám Trương Long đi trùm bao tải bắt người từ các huyện khác về.
Huyện Thiên Thuỷ cách vách vốn có tình hình ổn định hơn Nguyên Giang, sau chiến loại thì dân chạy nạn hồi hương đã hơn một vạn, kết quả bị Triệu Khang lừa tới Nguyên Giang làm công một đám.
Lừa tận ba nghìn người khiên Huyện lệnh Thiên Thuỷ suýt nhảy sông tự sát.
Thời đại này, sức sản xuất không phải khoa học kỹ thuật mà là nhân lực.
Nhiều người thì mới phát triển được.
Nghe thấy lời Cao Tuyền nói, Triệu Khang gật đầu: “Cũng đúng, Thanh Hà thì sao?”
“Bên này thì càng không cần phải nói, hai năm trước chúng ta lừa gạt một hồi, hơn nửa dân số của huyện chạy tới chỗ chúng ta trong đêm, chúng ta sắp thành quê hương của họ luôn rồi!”, Cao Tuyền nở nụ cười gian manh.
Triệu Khang: “Vậy tới huyện Lâm Xuyên, nghe bảo người của phủ Giang Lăng cũng không ít mà!”
Cao Tuyền gật đầu: “Vậy lần này làm sao ạ?”
Triệu Khang cười he he: “Biện pháp cũ, đưa về thì nói cho họ biết nếu tới Nguyên Giang cư trú thì có thể hưởng hết những đãi ngộ mà dân bản địa được hưởng, cứ lôi kéo được năm người thì thưởng một lượng, có bao nhiêu, chúng ta nhận tất! Ai ở Nguyên Giang năm năm liên tục thì được phân cho nhà ở! Ta không tin họ đến đây rồi còn rời đi được!”
Hai người Triệu Khang và Cao Tuyền nhìn nhau nở nụ cười gian xảo như con hồ ly đi trộm gà.