Chương 43 - Tiêu Linh Linh không dám nghĩ nữa!
Thượng Thư Vương Tùng Bạch không dám lên tiếng, nếu Bệ hạ đã nói như vậy, nhất định là đã đến huyện Nguyên Giang, nếu sự thật thật đúng như báo cáo, nơi khỉ ho cò gáy như huyện Nguyên Giang thật có dân chúng lầm than, thì Nữ đế bệ hạ đã nổi trận lôi đình rồi chứ đâu thể nào bình tĩnh như vậy. được?
Xem ra là có người đã lừa trên gạt dưới.
Hắn ta có thể nhìn rõ ràng, nhưng các thuộc hạ dưới quyền đều không có đầu óc cho lảm, Tả thị lang ngơ ngác bệ hạ có phải đã nói nhầm rồi không, theo tin tức báo cáo năm nay, dân huyện của huyện Nguyên Giang không đến 2.000, thu nhập bình quân đầu người hàng năm thậm chí còn không đủ để đóng thuế, còn nói vị Huyện Lệnh Triệu Khang kia thậm chí không thể may nổi một chiếc quan bào mới, phải mặc đồ chäp vá, vậy làm sao hắn có thể nghĩ ra một thứ kỳ diệu như thuốc nổ được”.
“Nghèo đến vậy sao?”, Lời nói của Tả thị lang khơi dậy sự. †ò mò của những người xung quanh.
Một quan viên của Lại Bộ ngờ nghệch nói: “Còn không phải vậy sao, nghe nói Huyện thái gia còn phải cởi trần mông để xử án, chỉ riêng năm nay đã có mười bảy mười tám người chết đói, hàng năm không đóng thuế nổi, nói đây là một trong những huyện nghèo nhất Đại Càn ta cũng không phải là nói quá”.
Nghe xong lời này, các quan viên trong đại đường đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Nữ đế bệ hạ trên ngai rồng.
Tiêu Linh Linh bình tĩnh nói: “Có thể thấy được, quan viên Lại Bộ chúng ta, không biết rõ ràng về tình huống của các quan viên các cấp châu phủ huyện”.
Thượng thư đại nhân của Lại Bộ chỉ cảm thấy tê cả da đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hai quan viên lắm chuyện, hai tên khốn nạn chỉ có các ngươi có miệng thôi đúng không?
“Trong trường hợp này, các khanh, hay là Trầm ban chiếu triệu Triệu Khang vào kinh để báo cáo công tác thì sao?”
Trương thái phó gật đầu tỏ vẻ tán đồng và nói: “Nếu thuốc nổ thực sự là do Triệu Khang chế tạo, thì hắn xứng đáng là người có công lớn nhất trong trận lụt Giang Châu này, Đài Càn ta từ trước đến nay có công sẽ được khen thưởng, để hẳn bào kinh báo cáo công tác, giáp mặt khen ngợi để thể hiện hoàng ân của bệ hạ”.
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
Trên cơ bản không có người phản đối, chuyện Triệu Khang vào kinh đã được xác nhận, Tiêu Linh Linh phái thái giám đến huyện Nguyên Giang tuyên chỉ.
Hoàng tử điện hạ đã rất vui mừng khi biết tin tức này.
Tiêu Linh Linh liếc hẳn ta một cái: “Đệ và hản rất quen thuộc sao? Nhìn đệ vui vẻ kiểu đó! Còn có chút uy nghiêm Hoàng gia nào không?”
Tiêu Huyền Sách co đầu rụt cổ, lẩm bẩm nói: “Việc này có liên quan gì đến uy nghiêm hay không chứ? Ta chỉ muốn biết hắn làm sao mà chế ra được thuốc nổ đen kia thôi”.
“Đệ muốn làm cái gì!", Tiêu Linh Linh cau mày.
Nàng đã từng nhìn thấy sức mạnh của thuốc nổ đen, không biết chừng sẽ có vấn đề gì đó xảy ra nếu thứ này rơi vào. tay đệ đệ nàng.
Nói đến đây, Tiêu Huyền Sách lập tức hưng phấn: “Đại tỷ, †a nghĩ như vậy, loại thuốc nổ đen này nổ tung như sấm sét, nếu chúng ta có thể sử dụng nó trong chiến tranh, nó sẽ là một vũ khí mang tính hủy diệt đối với quân địch!”
Tiêu Linh Linh chợt giật mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghe được Tiêu Huyền Sách nói, nàng mới ý thức được, nếu dùng loại thuốc nổ đen này đối với kẻ địch!
Tiêu Linh Linh chợt giật mình, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghe được Tiêu Huyền Sách nói, nàng mới ý thức được, nếu dùng loại thuốc nổ đen này đối với kẻ địch!
Thứ có thể làm nổ tung cả một ngọn núi dùng để làm nổ tung người sao?
Tiêu Linh Linh không dám nghĩ nữa!
Chỉ điểm này thôi Triệu Khang nhất định phải đi Kinh!
Kinh thành.
Trong một tòa phủ nguy nga tráng lệ nào đó, có một thanh niên đang vừa thưởng thức dáng múa ấn tượng của vũ cơ, vừa uống loại rượu ngon nhất.
Một người hầu vội vàng bước vào, trên tay cầm một cuộn giấy viết thư, thanh niên cầm lấy chỉ liếc nhìn một cái rồi ngồi thẳng dậy cho đến khi đọc xong hết mật thư.
Thanh niên vẫy tay cho tất cả các vũ cơ lui xuống, chìm vào trầm tư.
Huyện Lệnh huyện Nguyên Giang Triệu Khang, thuốc nổ đen, thật thú vị, trên đời này lại còn có những nhân tài như vậy!
Lúc này, huyện Nguyên Giang.
Triệu Khang không biết mình sắp phải vào Kinh báo cáo công tác, hẳn đang bận rộn tiến hành thí nghiệm khoa học, nhưng thí nghiệm này có chút tàn nhãn, tiến độ cũng không mấy khả quan.