Nghĩ như vậy, Ngô Tam lại to gan hơn.
Nếu thực sự có quỷ muốn tìm hắn báo thù thì không đến mức nhiều năm như vậy vẫn không ra tay!
“Đáng tiếc, ngần ấy năm, vì cái thanh danh này mà ta chưa thể lấy được vợ! Đại ca ơi là đại ca, tốt xấu gì chúng ta cũng là nhánh duy nhất của Ngô gia, huynh trên trời có linh thiêng thì không thể trách ta được, còn phải phù hộ ta nhanh chóng cưới vợ về. Ta cũng không thể giống huynh được, cưới một nha đầu mồ côi về làm đại tẩu ta, không có gia tài không có trợ lực, ngay cả khi huynh c.h.ế.t rồi cũng không thể đòi lại công đạo được, huynh nói có đúng không?” Ngô Tam đi tới trước mặt bài vị, vừa thắp hương vừa nói không hề khách khí.
Vì thanh danh, hắn đã bày cả bài vị của đại ca đại tẩu và các cháu trai của mình.
Cắm ba nén nhang vào, Ngô Tam theo thói quen quỳ xuống, còn dập đầu giống mô giống dạng.
Nhưng nén nhang vừa thắp, đã tắt ngúm.
Một cơn gió lạnh thổi tới từ sau lưng, mấy tấm bài vị đặt ở phía trên bị thổi ngã nhào xuống đất.
Ngô Tam bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho giật nảy mình, sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại bực bội nhặt bài vị lên, bàn tay kia còn hung hăng đập mạnh mấy cái.
“Nếu huynh không phù hộ ta, ta liền đào hết toàn bộ thi cốt vợ con huynh lên nghiền xương thành tro.” Ngô Tam lại hung dữ nói.
Lại không biết lúc này, hai mắt quỷ hồn Cần Nương đỏ rực chứng kiến hết thảy.
Sau khi Ngô Tam nói ra lời này, càng hung hăng bóp cổ hắn, dường như muốn vặn gãy cổ hắn luôn.
Ngô Tam không nhịn được xoa xoa chỗ hầu kết, lại vỗ vỗ ngực, nhất định là hắn đã bị tiểu thần côn kia làm tức điên rồi. Hắn cứ cảm thấy trong n.g.ự.c nghẹn lại, trong cổ họng giống như có gì đó mắc kẹt, nuốt cũng khó khăn.
Hắn lại thản nhiên đặt mấy tấm bài vị trở lại, không còn ý định quỳ bái nữa.
Chuẩn bị chút cơm canh, lại lấy ra hai vò rượu trước đó mua ở chỗ Tề Tam Nương rồi ăn một mình.
Bất tri bất giác, uống hết ly này đến ly khác.
Chỉ thấy hơi chóng mặt, hắn loạng choạng đi về phía lu nước trong sân, đang định múc một gáo nước lên uống. Nhưng khi đến gần lu nước, đột nhiên hắn lại cảm thấy đầu mình chìm xuống…
Ngay sau đó, một nửa cơ thể rơi vào trong lu nước!
Hắn không ngừng vùng vẫy, rõ ràng đã dùng tay để chống đỡ cơ thể nhưng đầu vẫn như bị một tảng đá lớn đè chặt, dù làm thế nào cũng không nhấc lên nổi!
Hắn có chút sợ hãi, mở to mắt trong nước, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn. Nhưng khi căng hết mắt ra lại thấy một vệt màu đỏ phản chiếu ở dưới đáy lu!
“Hộc…” Một lúc sau, hắn suýt nữa bị sặc nước chết, toàn bộ cơ thể nhào ra ngoài, ngã xuống đất!
Trời rất lạnh, thế nhưng hắn lại đổ cả một thân mồ hôi!
Ngô Tam ho mạnh mấy tiếng rồi lại vỗ mạnh vào đầu mấy cái.
“Hoa mắt, nhất định là ta bị hoa mắt rồi!” Ngô Tam xoa xoa mặt, trong lòng còn thấy sợ hãi.
Trong sân trời đã tối dần, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn lồng trước cửa dường như càng thêm u ám. Cảnh cửa ở cách đó không xa bị gió thổi phát lên mấy tiếng kêu “kẽo kẹt”, sau đó đột nhiên bị gió mạnh thổi tới đóng sầm lại!
Ngô Tam nuốt khan, trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
“Chết tiệt! Đều là nữ nhân hôi hám kia tác quái, làm lão tử giật cả mình!” Ngô Tam thở hắt ra, tay chân như nhũn ra, quay đầu muốn bước vào trong nhà nhưng chân tay lại nặng trĩu, dùng hết sức lực vẫn không nhúc nhích được. Hắn càng thêm luống cuống, chỉ có thể dùng hết sức, dùng cả tay chân cố gắng bò vào trong nhà.
Sợ hãi cả một lúc lâu, nhưng vẫn không thể tiến lên được một bước.
“A di đà phật…… A di đà phật……” Trong lòng Ngô Tam run rẩy, miệng lẩm bẩm những lời niệm lộn xộn.
Nhưng sự quỷ dị quanh thân vẫn chưa dừng lại, bốn phía có những tiếng “xì xì” chầm chậm tới gần. Âm thanh này đối với Ngô Tam rất quen thuộc, đó là âm thanh khi rắn bò qua, nhưng lúc này đang là mùa đông, chưa tới mùa xuân, sao lại có rắn xuất hiện ở bên ngoài? Hơn nữa đây là nhà hắn, hắn cũng không hề nuôi rắn mà!
Hắn rất sợ hãi, cố gắng hết sức để mở mắt, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, như thể bị ai đó ép phải che mắt lại…
“A…” Trong đêm yên tĩnh truyền đến tiếng kêu gào của Ngô Tam.
Hơn nửa đêm, làm quấy nhiễu mộng đẹp của hàng xóm.