Bản thân Tiêu Vân Chước cũng có chút kinh ngạc, bởi từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có loại cảm xúc nho nhỏ này.
Đây là lần đầu tiên nàng ỷ thế ức hiếp người.
Quả thật…không tồi.
Tiêu Vân Chước nhìn có vẻ vui vẻ, nhưng Tề Ngọc Nhi lại chẳng hiểu ra sao, nhìn dáng vẻ Khương Nguyên cúi đầu đáng thương, nàng càng nóng nảy hơn: “Ngươi…tại sao ngươi lại tàn nhẫn đến vậy? Khương Nguyên đã chăm sóc mẫu thân ngươi hơn mười năm rồi, ngươi lại đuổi nàng ra ngoài như vậy, ngươi có lương tâm không?”
“Không có.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
“…” Tề Ngọc Nhi không biết phải làm sao: “Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
“Ừ.” Tiêu Vân Chước cũng không để ý đến thanh danh của mình ở phương diện này, dù sao thì…phán quan gì đó, cũng không hề dễ nghe.
“Biểu tỷ…” Nước mắt Khương Nguyên rơi lã chã, mở miệng.
Tiêu Vân Chước trầm ngâm nhìn nàng ta: “Hôm nay ngươi thay một thân xiêm y như vậy là do ta đã đoạt lại hết toàn bộ đồ đạc của ngươi rồi phải không? Một khi đã như vậy rồi chắc ngươi không cần phải về nhà thu dọn hành lý đâu nhỉ?”
“Không mà! Biểu tỷ, ta thật sự không nói mấy lời đó!” Khương Nguyên vội vàng khóc òa lên: “Ta…ta…Là chính ta suy nghĩ nhiều, ta sợ mình mặc đẹp quá sẽ giành lấy sự nổi bật của tỷ, cho nên mới tự thay đổi xiêm y thế này, đều là do ta suy nghĩ nhiều, biểu tỷ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!”
Tiêu Vân Chước quả thực điên cuồng, không hề để ý đến thể diện dù chỉ một chút.
Trước mặt nhiều người như vậy mà bức ép nàng ta, Tiêu Vân Chước sẽ được lợi gì?
Khương Nguyên cuống lên, căn bản không ngờ Tiêu Vân Chước sẽ liều mạng như thế, mang danh tiếng xấu như vậy, nàng không sợ mình không lấy chồng được sao?
Nhưng nàng ta lại không dám cứng rắn với Tiêu Vân Chước.
Bởi vì những thứ mà cô mẫu đã cho nàng ta…
Những cái đó đều là tự tin của nàng ta, là vật bảo đảm tương lai của nàng ta, nếu như bây giờ nàng ta dám cắn ngược lại Tiêu Vân Chước thì chỉ sợ kẻ điên này sẽ đoạt lại hết mọi thứ của mình!
“Ồ, thì ra là do ngươi suy đoán lung tung thôi à? Thế thì tại sao nha hoàn của ngươi lại nói nhiều với nha hoàn của Tề cô nương thế?” Tiêu Vân Chước tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
“Là nha đầu kia suy nghĩ lung tung, cho rằng ta bị ngươi ức hiếp. Kỳ thật ta thật sự không hề như vậy…Sau khi quay về, ta sẽ xử trí nàng. Biểu tỷ, ta thật sự sai rồi, đều là lỗi của ta.” Đầu Khương Nguyên cúi gằm như sắp chạm thấu mặt đất.
Tề Ngọc Nhi có chút bối rối, trong đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Vậy thì nha hoàn này thật đúng là to gan lớn mật, thế mà lại nói với người khác là ta đoạt đồ vật của ngươi, thật đáng chết.” Tiêu Vân Chước lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Nguyên: “Chẳng qua nếu muốn chấm dứt hoàn toàn những lời đồn đại như vậy thì biện pháp tốt nhất là ta và ngươi sau này đừng nên gặp lại nữa, vì tình nghĩa của hai nhà chúng ta, biểu muội tiếp tục ở lại cũng không thích hợp, ngươi có nghĩ vậy không?”
“!!!” Dưới ống tay áo, bàn tay trắng nõn của Khương Nguyên siết lại thật chặt.
Nàng ta nghĩ tới việc cô phụ không giữ nàng ta lại, cũng nghĩ tới chuyện lão thái thái đưa nàng ta ra ngoài.
Chỉ là không nghĩ tới Tiêu Vân Chước lại có thể ở trong trường hợp này mở miệng đuổi nàng ta đi như vậy!
Thà để cho người khác nghĩ rằng mình tàn nhẫn vô tình chứ không cho nàng ta lối thoát, tàn nhẫn cỡ này là điều mà nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới!
Cố tình, chỉ cần nàng có lòng tự tôn, nàng lúc này không thể không đáp ứng!
Còn nếu cứ mặt dày mày dạn ở lại Tiêu gia thì ngược lại sẽ bị người ta chê cười.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên chỉ có thể yên lặng đứng thẳng lưng, gạt đi ấm ức và nước mắt, nói nghiêm túc: “Biểu tỷ…Được rồi, vậy thì ngày mai sau khi trở về, ta sẽ dọn ra khỏi Tiêu gia, chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ mong cô mẫu, đợi sau khi cô mẫu khỏi bệnh về nhà, ta lại đến thăm…Đến lúc đó, mong biểu tỷ thứ lỗi.”
Nàng tự tin vào khả năng chơi đàn của mình.
Hôm nay nếu có thể lấy được cây đàn của Oanh Cầm Sư, hoặc được Oanh Cầm Sư dạy dỗ thì tổn thất cũng sẽ không quá lớn, dù sao thì cô mẫu vẫn còn sống, Tiêu Vân Chước sẽ không cười cho đến cuối cùng