Mấy thư đồng này lúc sinh thời đều ký khế ước bán đứt, là người hầu hạ bên cạnh Tống Thừa. Khế ước bán đứt chưa giải trừ nên sau khi chết mới có thể đi theo Tống Thừa, tiếp tục thói quen khi còn sống.
Chỉ là bọn họ chết không cam lòng, oán khí và âm khí cũng ảnh hưởng đến Tống Thừa. Mỗi khi thân thể Tống Thừa suy yếu thì sẽ thừa cơ nhập vào. Có thể nói, mấy quỷ hồn này và Tống Thừa quanh năm suốt tháng ở chung với nhau, cho nên ảnh hưởng lẫn nhau, lưỡng bại câu thương.
Tống phụ bị lời nói của Tiêu Vân Chước giẫm phải đuôi, lập tức nổi giận.
Sắc mặt ông ta hung dữ nói: “Nhi tử ta vừa mới thi đậu, là niềm vui của cả Tống gia ta! Nếu hôm nay Tiêu cô nương tới đây để gây sự thì thứ lỗi cho bản quan không lịch sự, đi thong thả không tiễn.”
Ông ta tức giận như vậy khiến cho Hoắc phu tử cũng ngượng ngùng.
Người này nhìn như do ông ấy dẫn vào, nhưng kỳ thật…tiểu nha đầu này và Tam vương gia là một bọn…
Tiêu Vân Chước ngồi không nhúc nhích, Tam vương gia cũng như không nghe thấy, Hoắc phu tử chỉ có thể yên lặng cúi đầu nhấp một ngụm trà, giả vờ câm điếc.
“Tiêu cô nương, ý của ngươi là cái chết của mấy thư đồng này có quan hệ với phò mã sao?” Nguyên Nghiêu rất thông minh, lập tức hỏi ngay, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa tức giận: “Phò mã mà cũng có đam mê hại người này à? Hoàng tỷ của ta có biết không?”
“Tam vương gia! Tuyệt đối không có chuyện đó!” Tống phụ lập tức nói: “Ngài đừng vội vàng nghe yêu nữ này nói bậy! Phò mã là cháu trai của ta, chỉ lớn hơn nhi tử ta có ba tuổi mà thôi. Mà nhà ta đã có thói quen thay đổi thư đồng từ rất sớm trước đó rồi, hay là các ngươi nghĩ phò mã từ nhỏ đã bắt đầu g.i.ế.t. người rồi? Nói như vậy quả thực quá nực cười! Con cháu Tống gia ta mỗi người đều luôn đọc sách thánh hiền, tuyệt đối không thể nào làm chuyện như vậy.” Tống phụ kìm nén tức giận nói.
Tam vương gia do dự.
Mấy lời Tống phụ nói…cũng không sai.
Lúc phò mã thi đậu, chính là Thám Hoa lang trẻ tuổi nhất trong bổn triều, tài mạo song toàn nên mới có thể được tứ hôn với công chúa.
Trước đó hắn cũng đã từng điều tra, thư đồng đầu tiên của Tống Thừa bị đổi khi hắn mới tám chín tuổi, khi đó phò mã cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, còn quá nhỏ nên quả thật không có khả năng ra tay tàn nhẫn như vậy được.
Hiện giờ, đại phò mã đã thêm phong hoa, cùng với hoàng tỷ của hắn cầm sắt hòa minh, phu thê tình thâm.
Vốn dĩ hắn chỉ hoài nghi Tống Thừa mà thôi, cũng không muốn tìm tỷ phu gây chuyện. Hơn nữa đây cũng không phải là việc nhỏ, một khi hắn thật sự ném tội lỗi lạm sát thư đồng này lên đầu hoàng tỷ phu thì…
Nếu như là thật thì sẽ đắc tội hoàng tỷ, nếu là giả…Hắn cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ, nhất định phụ hoàng sẽ chỉ tay vào mũi mà mắng hắn một trận.
Tam vương gia do dự, trong lòng cảm thấy bực bội.
Hắn lén kéo Tiêu Vân Chước qua một bên, khẽ nói thầm: “Sao chuyện này tra ra lại dính dáng tới phò mã thế? Không phải là bổn vương không có can đảm, chỉ là…chuyện này rất quan trọng, nếu như là nhìn nhầm thì bổn vương chỉ có thể bảo vệ chính mình chứ không có cách nào cứu ngươi cả.”
“Từ phong thủy nhà cửa Tống gia mà xem thì ứng ở đông tiền viện, từ quẻ tượng tới xem thì cũng ứng ở quý tử Tống gia, còn có tướng mạo Tống Thừa…cũng có thể nhìn ra được tai họa mấy năm nay hắn gặp phải có quan hệ với huynh đệ của hắn…Ta chưa bao giờ cẩn thận như vậy, đương nhiên không thể sai…” Tiêu Vân Chước lại nói, nhìn thoáng qua “Mặc Ngọc” đi theo phía sau Tống Thừa, liền nói: “Mặc Ngọc này nhìn không giống như người mà chúng ta mới gặp mấy ngày trước đó, bọn họ lại thay đổi thư đồng rồi. Chỉ là thư đồng vừa mới mang đi chắc hẳn chưa chết, nhưng Tống gia lại giấu người đi, ta nghi ngờ rằng Mặc Ngọc trước kia biết chuyện gì đó…”
Tiêu Vân Chước nói rất rõ ràng.
Chuyện liên quan đến mạng người, lại liên quan đến gia đình huân quý, nàng cũng biết chuyện này không dễ làm nên ngay từ đầu cũng không định tùy tiện xác định.
Mãi cho đến hôm nay đến Tống gia, mới có thể hoàn toàn chắc chắn.
Nàng cũng biết, chỉ có một mình nàng có thể dựa vào đôi mắt của mình để xác định những việc này, nhưng người khác thì không thể.
Cho nên nếu như hiện tại Tam vương gia không muốn tiếp tục tra hỏi thì nàng cũng không có ý kiến, chỉ là nàng đã nhúng tay vào chuyện này, đã dính líu đến nhân quả, nàng cũng không thể lại giả vờ câm điếc được nữa. Cho dù hôm nay nàng bỏ cuộc thì sau này cũng có thể tìm lại cơ hội khác, cũng muốn vạch trần sự thật này.