Tam vương gia cau mày, đột nhiên vỗ quạt xếp: “Bổn vương tin ngươi!”
“Còn không phải là đắc tội hoàng tỷ thôi sao? Chuyện nhỏ! Cùng lắm thì ta trốn mấy ngày không ra khỏi cửa, còn ngươi thì…Ngươi là một tiểu nha đầu, hoàng tỷ không thể đến tận nhà chém ngươi được, phải không?” Tam vương gia nhìn nàng với sắc mặt phức tạp, sau đó xoay người ngồi ở ghế thượng.
Hắn hắng giọng, ho khan một tiếng: “Tống công tử, Mặc Ngọc ở bên cạnh ngươi đã thay đổi thành người khác, hay là cũng đã chết rồi?”
Tống Thừa quay đầu lại nhìn hạ nhân bên người, lập tức lắc đầu: “Không! Hắn thật sự bị sắp xếp đi làm công việc khác…”
Hắn rất sợ thư đồng kia cũng xảy ra chuyện nên khi phụ thân nói đổi người thì hắn nhất quyết giữ vững ý định của mình, sắp xếp người đi tới thiên viện.
“Nếu chưa chết thì đưa tới cho bổn vương nhìn xem.” Nguyên Nghiêu cố chấp nói.
Bộ dáng ngang ngược vô lý của hắn khiến cho Tống phụ vừa cuống vừa tức.
Ông ta đã nói rõ ràng như vậy, tại sao Tam vương gia cứ khư khư không buông? Vì mấy mạng sống ti tiện của thư đồng mà một hai bắt Tống gia phải khó xử, thậm chí còn phải đắc tội cả đại công chúa và đại phò mã!
Có đáng không!
Tống Thừa đã mơ hồi cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
Chỉ là, con người hắn da mặt mỏng, không có cách nào nói đúng lý hợp tình như phụ thân mình nên khi Tam vương gia đưa ra yêu cầu, Tống Thừa chỉ có thể nén xuống nghi ngờ, bảo người gọi thư đồng đó tới đây.
Tống phụ tức giận bừng bừng, nhưng Tam vương gia bắt buộc như thế, khiến cho ông ta không có cách nào phản kháng được.
Chẳng bao lâu, Mặc Ngọc đã gặp được ở trà lâu lần trước đã tới đây.
Trong một thời gian ngắn mà người này đã thay đổi rất nhiều, bộ y phục áo vải thô kệch khiến hắn trông vô hồn, cụp mi rũ mắt quỳ trên mặt đất.
Tống phụ hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Tam vương gia muốn hỏi chuyện, ngươi phải trả lời cho thành thật. Nếu ngươi dám nói hươu nói vượn, nhất định bản quan sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Rõ ràng bộ dáng Tống phụ nho nhã nhưng lời nói của ông ta vào lúc này lại có vẻ đặc biệt sắc bén và dữ tợn.
Cảm nhận được sự thay đổi của phụ thân mình, trong lòng Tống Thừa cũng trầm xuống.
Có thể làm cho phụ thân tức giận như thế, chỉ có thể là lợi ích của hắn và đường huynh.
Nếu như thư đồng chết không quan hệ với hắn, vậy thì chính là…đường huynh. Cho nên tất cả những lời phụ mẫu nói lúc trước đều là giả, mà mấy năm qua, nguyên nhân thay đổi thư đồng mà hắn mãi không thể hiểu được cũng chính bởi…đường huynh.
Lại cẩn thận suy nghĩ, thế nào cũng có dấu vết để lại.
Đường huynh lớn tuổi hơn hắn một chút, tài học cũng tốt hơn hắn, đại bá và phụ thân rất nghiêm khắc với đường huynh, không bao giờ cho huynh ấy vui chơi, chỉ có khi nào đường huynh tới làm khách trong viện của hắn thì…đường huynh mới có thể thoải mái được một chút.
Cho nên đường huynh rất thích dạy học cho hắn, nhìn hắn đọc sách, đây là cách duy nhất để đường huynh có thể được nhẹ nhàng hơn.
Chỉ tiếc là sau đó đại bá cũng không thích đường huynh lãng phí thời gian như vậy nữa.
Nếu như đường huynh quan tâm đến việc học của hắn thì sẽ gọi thư đồng đi qua hỏi chuyện là được…Thư đồng của hắn cứ cách một khoảng thời gian là sẽ đi gặp đường huynh, cẩn thận ngẫm lại, mỗi lần thư đồng trở về từ chỗ của đường huynh thì sắc mặt cũng không tốt lắm…
Ở trong nhà này, chủ tử sai lầm, thư đồng bị phạt, đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Cho nên mỗi lần thấy trạng thái thư đồng không đúng lắm, hắn cũng chỉ tưởng rằng đường huynh cảm thấy hắn học không tốt, chỉ có thể càng thêm nỗ lực, cũng không dám tỏ ra bất mãn cái gì…
Sự quan tâm của đường huynh đối với hắn, cho tới bây giờ vẫn như cũ không thay đổi.
Mặc dù người sống ở phủ công chúa, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ trở về, liền ở ngay tại đông tiền viện.
Mỗi lần trở về, chuyện đầu tiên đương nhiên là gọi thư đồng qua đó hỏi chuyện…
Sắc mặt Tống Thừa càng thêm khó coi, hắn không dám nghĩ nhiều thêm nữa.