“Ngươi cũng đừng có dọa nàng! Tiêu tướng quân bây giờ đang xuất binh dẹp loạn cho triều đình! Đại công chúa cho dù có tức giận đến đâu cũng không dám gây sự vào lúc này, hơn nữa…người Tống gia còn chưa chết, thu thập mọi chuyện cũng mất nhiều thời gian, tạm thời chưa có việc gì!” Tề Ngọc Nhi vội vàng an ủi.
Tiêu Vân Chước im lặng nhấp một ngụm trà.
Thực ra nàng cũng không sợ đến mức đó.
Nếu như có thể tránh được tai họa từ người sống là tốt nhất, chẳng qua nếu thật sự không thể tránh được thì phải tìm cách khác, chỉ là rõ ràng trong mắt người khác, hành động này của nàng thực sự là đang tìm chết.
Sắc mặt Tiêu Vân Chước bình tĩnh, không hề hoảng hốt, Mạnh Vịnh Tư và Tề Ngọc Nhi nhìn thấy dáng vẻ vô tâm vô phế này của nàng, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải Tiêu Vân Chước ở bên ngoài quá lâu nên mới không biết hoàng đế và công chúa là gì nên mới có thể bình tĩnh như vậy.
Trong lòng hai người tràn đầy lo lắng, càng thêm chú ý đến tình huống bên ngoài.
Lúc này, hai phu thê đại phòng Tống gia và Tống Nghiệp đã bị tống giam vào tử lao.
Phụ mẫu Tống Thừa cũng là người có liên quan, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, bị tước chức vị lưu đày. Vốn dĩ Tống Thừa không thể trốn thoát nhưng người này vừa mới trúng tiến sĩ, hoàng đế cũng mới xem qua văn chương của hắn, sau khi biết người này quả thực vô tội mới nén giận, chỉ tước bỏ công danh của hắn, chỉ là ba đời sau này của Tống gia đều không được tham gia khoa cử.
Nhưng đối với Tống Thừa mà nói, kết quả này cũng không khác gì án tử hình.
Những ngày tiếp theo, chuyện của Tống gia đã trở thành chủ đề bàn tán của hầu hết mọi người đầu đường cuối ngõ.
Cả một nhà đại phò mã bị xử trí im hơi lặng tiếng, rất nhanh đã chết hết trong đại lao. Tống Thừa cũng không trở về đưa tiễn phụ mẫu, ngày qua ngày say khướt ở trên đường, thậm chí mọi đồ đạc có giá trị trên người đều đem đi cầm mua rượu uống.
Một người đã từng là tài tử lại bị lưu lạc vào một hoàn cảnh như thế, cũng thật khiến người ta phải thổn thức.
Một ngày trước khi thi đình, Tiêu Vân Chước đi tới tiệm sách để nhận tiền. Vụ đặt cược này đã giúp nàng kiếm lời rất nhiều tiền.
Chỉ là, số tiền này thực sự khiến người ta…không vui cho nổi.
….
Một góc đường, Tống Thừa đang co rúm người lại.
Hắn ôm đầu, trên người có vết thương, vết thương này là do một số côn đồ ở gần đó gây ra. Tài tử từ mây rơi xuống bùn, khó tránh khỏi có một vài sâu bọ muốn dẫm chân lên.
Âm khí bên người hắn cũng càng nặng nề hơn.
Mấy năm nay hắn đã bị quỷ hồn của thư đồng ảnh hưởng, hiện giờ tinh thần suy sụp hoàn toàn, tài vận tiêu tan, khí phách thư sinh và dương khí trên người đã bị hao hụt rất nhiều, thân hình gầy gò cũng sẽ thu hút những thứ không tốt. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đột tử trên đường.
Tiêu Vân Chước nhìn chằm chằm vào người như cái xác không hồn này.
Bình tĩnh thu lại mấy quỷ hồn kia.
Mặc dù bọn họ đều là những hồn phách không trọn vẹn, không có kiếp trước kiếp sau nhưng một khi đã hiểu rõ sự việc vẫn phải làm một vài nghi lễ.
“Tiêu Vân Chước…” Tống Thừa nhìn thấy nàng, trong miệng gọi tên nàng, sau đó cười ha ha: “Ở trong mắt ngươi, người Tống gia chúng ta…tội đáng chết vạn lần phải không…
“Thật ra cũng không hẳn.” Tiêu Vân Chước nhìn hắn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe nói mấy năm nay Tống Nghiệp cũng làm không ít việc thiện, nói hắn là ác nhân thì phải xem thử…đứng ở góc độ của ai.”
“Thư đồng làm nô chính bởi xuất thân và thiết lập của thế đạo, không cần ta phải đồng tình quá nhiều, nhưng nếu bị người hành hạ đến chết, chết lại sinh oán hận, thậm chí hoàn toàn chặt đứt kiếp sau của bọn họ thì ta không thể mặc kệ được.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Đôi mắt mà nàng có được cũng gắn liền với trách nhiệm mà nàng phải gánh lấy.
Cho dù không cầu trường thọ thì cũng không thể là người ngoài cuộc, không liên quan gì đến bản thân.
“Còn ta thì sao? Sau khi chết…nếu ta cũng có oán thì sao?” Giọng hắn mờ mịt.
“Tống công tử là người hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng ngươi sẽ không oán trách ta là kẻ gây ra chuyện này, càng sẽ không oán phụ mẫu ngươi cùng với thế đạo, ta nghĩ người mà ngươi oán chính là bản thân ngươi, thư đồng là người ngày đêm kề cận bên người nhưng ngươi lại chưa bao giờ hoài nghi, ngươi hối hận với quá khứ, lại bất lực không thôi.” Tiêu Vân Chước nhẹ nhàng nói.
Tống Thừa bụm mặt khóc.
Nhìn dáng vẻ mơ màng hồ đồ của người này, nàng không muốn ở lâu.
Chỉ là trước khi đi, Tiêu Vân Chước cũng không hề khách khí nói thêm: “Chỉ là…chuyện cũ đã qua, người sống còn phải tiếp tục sống. Nghe nói thê tử mới vào cửa chưa tới ba năm của ngươi hiện giờ không được nhà mẹ đẻ chấp nhận, hài tử cũng bị liên lụy, bị người chế giễu bắt nạt. Nếu ngươi cứ tiếp tục uống rượu như vậy thì khó mà nói được sau khi thê nhi ngươi chết đi có biến thành oán quỷ hay không. Đến lúc đó nếu ngươi muốn tìm ra giúp đỡ siêu độ, ta nể tình quen biết, sẽ lấy giá rẻ cho ngươi.”