Giọng nói kia khá lớn, ba người đều giật mình mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó đều sửng sốt.
“Đó không phải là…nhị công tử Tống gia Tống Thừa sao…Sao hắn lại ra như vậy?” Tề Ngọc Nhi nhìn với vẻ khiếp sợ, quả thực không thể tin nổi.
Chỉ thấy Tống Thừa tóc tai rối bù, y phục bẩn thỉu, bước đi loạng choạng, chắc hẳn đã uống rất nhiều rượu, ở cách xa như vậy mà dường như cũng có thể ngửi thấy mùi rượu.
Cả người nghiêng ngả giống như lục bình trong nước, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì đó không rõ, một tay cầm bầu rượu, thỉnh thoảng còn dốc vào miệng uống một ngụm…
Tiêu Vân Chước cau mày.
Người qua đường chỉ trỏ, còn Tống Thừa lại phảng phất không nhìn thấy, bộ dáng điên điên khùng khùng khiến cho rất nhiều người quen biết hắn phải dừng lại nhìn.
Mọi người đều biết phò mã xảy ra chuyện nên lúc này không có ai dám đứng ra giúp đỡ, sợ bị Tống gia liên lụy.
Chính lúc này, có mấy tiếng nói vọng qua, đám người châu đầu ghé tai, rất nhiều người nghe xong, sắc mặt đều thay đổi.
“Trong cung mới truyền ra tin tức, bệ hạ yêu cầu đại công chúa hòa ly, nói là Tống gia khi quân phạm thượng, tội đáng chết vạn lần. Đại phòng Tống gia…đều bị ban chết, toàn tộc Tống thị bị xét nhà điều tra, Tống Thừa…mặc dù Tống Thừa giữ lại được tính mạng nhưng công danh…bị tước bỏ…”
“Khi quân phạm thượng? Rốt cuộc là khi quân như thế nào?”
“Là Tống Nghiệp…trước khi được tứ hôn cho công chúa đã có đam mê hành hạ, cưỡng hiếp và g.i.ế.t. chết các thư đồng, bị Tam vương gia phát hiện ra…”
“…”
Có người nói ra, rất nhanh tin tức đã hoàn toàn lan truyền ra ngoài,
Vô số người bởi vì chuyện này mà khiếp sợ, ngay cả người phía dưới trà lâu cũng lặp lại một lần rồi lại một lần.
Mạnh Vịnh Tư và Tề Ngọc Nhi sai nha hoàn đi ra ngoài nghe ngóng, đến khi nghe rõ người bên ngoài nói gì, cả hai đều sửng sốt.
“Sao có thể chứ…Đại phò mã là một người quân tử đường đường như vậy, sao có thể trong nội tâm lại là kẻ hung ác đáng sợ thế chứ? A Chước, bọn họ nói vậy có thật không? Đại phò mã thực sự có loại đam mê này à?” Mạnh Vịnh Tư cảm thấy hốt hoảng.
Có đam mê bí mật, lại g.i.ế.t. hại thư đồng, nếu Tống Nghiệp không phải là đại phò mã thì cùng lắm hắn chỉ bị người người phỉ nhổ.
Nhưng bây giờ hắn lại khi quân phạm thượng, lại vẫn cưới công chúa, tình huống không giống thế nữa.
“Thật.” Tiêu Vân Chước im lặng gật đầu.
Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tống Thừa lại vừa phức tạp, than thở lại không biết phải nói gì.
“Tống Thừa mới trúng tiến sĩ, hiện giờ người trong kinh thành không biết bao nhiều người đang đánh cược lần này hắn sẽ là tân Thám Hoa Lang…Nhưng bây giờ hắn thế mà lại bị tước bỏ cả công danh…Thật sự bị phò mã làm liên lụy.” Tề Ngọc Nhi lẩm bẩm.
Chẳng trách người này lại đột nhiên trở nên điên điên khùng khùng uống rượu, đi lang thang khắp nơi.
“Không phải…Tin tức này vừa mới truyền ra, ngươi lại nói là ngươi biết, chẳng lẽ là bởi vì…” Mạnh Vịnh Tư chợt tỉnh táo lại: “Chẳng lẽ…ngươi, ngươi là người vạch trần vụ án Tống gia à?”
“Chuyện mới xảy ra sáng hôm qua thôi, chỉ là không ngờ bệ hạ lại ra tay nhanh như vậy.” Tiêu Vân Chước thừa nhận.
Hậu quả khi đắc tội đế vương, hiện giờ nàng đã hiểu.
“Quả nhiên!” Mạnh Vịnh Tư thở hắt ra: “A Chước, ngươi bị ngốc à? Đại công chúa đối với đại phò mã rất si tình! Ngươi nhúng tay vào việc này coi như là đắc tội với người ta rồi đấy!”
Sáng sớm hôm nay công chúa tiến cung, còn chưa tới buổi trưa mà bệ hạ đã nổi trận lôi đình, quyết định xử trí đại phò mã!
Theo lý mà nói, không nên nhanh như vậy, nguyên nhân duy nhất là…
Tất nhiên là bởi đầu óc đại công chúa mê muội, rõ ràng bị lừa gạt mà còn cầu tình cho đại phò mã nên mới khiến cho bệ hạ tức giận như vậy!
“Có một số việc cho dù biết rõ không nên nhưng cũng phải làm, chuyện này ta cũng không có cách nào khác.” Đương nhiên Tiêu Vân Chước cũng biết đắc tội với đại công chúa là không ổn, nhưng nàng đã có duyên phận với mấy quỷ hồn thư đồng đó rồi nên bọn họ mới có thể gặp được nàng, nếu nàng buông tay mặc kệ thì làm sao có thể tích được âm đức?
Nàng cũng là người tránh hại tìm lợi, nhưng chủ yếu là áp dụng đối với người sống.
Người chết thì không có đường lui hay lựa chọn khác, cho nên nàng là người độ hồn cũng không có quyền lựa chọn.